Ngay cả Lạc Tuyết cũng mơ hồ.
Cô đứng phía sau Sở Bắc, nhưng cũng hoàn toàn không biết Sở Bắc rốt cuộc đã làm gì.
“Sở Bắc, cậu đã làm gì con gái tôi?”
Lạc Viễn Hà trừng mắt nhìn Sở Bắc.
Sắc mặt Lạc Vinh Quang u ám, tựa như bất cứ lúc nào cũng đều có thể trở mặt.
Tuy rằng không có bằng chứng, nhưng ngoại trừ Sở Bắc ra thì còn ai có thể động tay động chân chứ?
“Hừ, Sở Bắc, cậu đúng là càng lúc càng hỗn xược! Nếu đã như vậy, cộng thêm chuyện của ngày hôm qua, nợ cũ nợ mới, chúng ta tính luôn một lượt!”
Lạc Vinh Quang lại lên tiếng, giọng điệu vô cùng lạnh lùng.
“Sở Bắc, mày… mày… tao… tao…”
Mà lúc này, Lạc Mai cũng đã hoàn hồn lại.
Chỉ là không biết có phải kinh hãi quá độ không, cứ ngây ngốc nhìn Sở Bắc, nửa ngày nói không nên lời một câu hoàn chỉnh.
Thấy vậy, Lạc Tuyết nhắm mắt lại, sắc mặt phờ phạc mang theo tia tuyệt vọng.
Cho dù không nói gì, Sở Bắc cũng đã trở thành cái gai trong mắt của cả gia tộc, cái gai trong thịt.
Bị đuổi đi, chỉ là vấn đề thời gian.
Lạc Tuyết càng không ngốc, đợi sau khi giải quyết xong Sở Bắc, tiếp theo sẽ đến lượt mình rồi.
Cuối cùng cô không thể thoát khỏi số phận bị thao túng.
Không chỉ vậy, trải qua chuyện của ngày hôm qua, nhà họ La nhất định sẽ khiến mọi chuyện trầm trọng thêm.
Thậm chí, cô đã có thể nhìn thấy cuộc sống bi thảm sau khi gả vào nhà họ La!
“Sở Bắc, tôi cho cậu một chút thể diện, cậu tự mình cút khỏi đây đi!”
Khuôn mặt của Lạc Vinh Quang nặng đến mức dường như có thể nhỏ ra giọt nước.
Ánh mắt đang nhìn Sở Bắc giống như nhìn một tên ăn mày.
“Nếu không, nửa đời sau, cậu chuẩn bị lên đường lớn để xin ăn đi!”
Một câu nói quả quyết kết án tử hình cho Sở Bắc.
Lạc Tuyết cười thảm thương một tiếng, đang định thuyết phục Sở Bắc rời đi.
Lại nghe thấy Sở Bắc khẽ cười một tiếng, trong nụ cười mang theo sự giễu cợt và khinh thường.
“Đuổi tôi đi?”
Sở Bắc ngẩng đầu lên, cây trúc trong tay khẽ rơi xuống nền gạch.
“Mấy người, vẫn chưa đủ tư cách!”
Uỳnh!