“Lạc Tuyết, tôi là bạn học cũ của cô, Lục Phượng đây, cô không nhận ra tôi sao?”
Cô gái thấy Lạc Tuyết không nhận ra mình thì vội giải thích.
Lục Phượng?
Khi nghe cô gái nói, mới đầu Lạc Tuyết ngơ ngác nhưng sau đó liền hiểu ra.
Lúc này cô mới sực nhớ, thời đại học, đúng là lớp cô có một người tên là Lục Phượng.
Chỉ là trước đây quan hệ của cô và Lục Phượng chẳng tốt gì mấy.
Thậm chí đối phương còn từng xem cô như kẻ thù, cô thấy hơi thắc mắc, sao Lục Phượng lại qua chào hỏi cô?
“À, tôi nhớ ra rồi, thì ra là cô, lâu quá không gặp, cô thay đổi nhiều thật”.
Dù không biết mục đích của Lục Phượng nhưng dù gì thì đối phương cũng đến chào hỏi mình nên Lạc Tuyết chỉ đành cười đáp lại.
Lục Phượng nghe Lạc Tuyết nói vậy thì mỉm cười, ánh mắt thoáng vẻ kì lạ.
“Đúng vậy, mọi người đều đã tốt nghiệp lâu vậy rồi, thật sự là đã thay đổi rất nhiều, chỉ là Lạc Tuyết à, tôi thấy cô không thay đổi gì lắm, vẫn cứ đẹp như xưa”.
Mặc dù cô ta nói như vậy nhưng Lạc Tuyết lại có thể cảm nhận được rõ ràng sự khó chịu trong giọng nói của Lục Phượng.
Cô không hề thấy bất ngờ với chuyện này vì trong ấn tượng của cô, Lục Phượng luôn là một người chanh chua, cay cú với người khác.
Cô không hề thấy bất ngờ khi đối phương nói như thế.
Lạc Tuyết mỉm cười, nói: “Lục Phượng, sau bao năm, cô đẹp hơn nhiều rồi đấy”.
Lục Phượng vốn đang cười rạng rỡ, nhưng lúc Lạc Tuyết vừa dứt lời thì vẻ mặt của cô ta liền tối sầm lại.
“Lạc Tuyết , cô nói vậy là có ý gì? Hay ý cô là trước đây tôi không đẹp?”
Lạc Tuyết liền phất tay.
“Lục Phượng, cô hiểu lầm rồi, tôi không có ý đó, tôi chỉ là…”
Nhưng cô vẫn chưa nói hết câu thì đã bị Lục Phượng thô lỗ cắt lời.
“Thôi, cô không cần phải nói nữa, đẹp xíu thôi mà, có gì ngon đâu?”
Lục Phượng khó chịu hứ một tiếng lạnh lùng, sau đó liếc nhìn quần áo trên người Lạc Tuyết với ánh mắt khinh thường.
“Lạc Tuyết, chắc cô cũng đến tham gia tiệc họp lớp của chúng ta nhỉ?”
Lục Phượng hỏi với vẻ cao ngạo.
Lạc Tuyết gật đầu.
Lục Phượng thấy vậy thì ánh mắt càng đậm vẻ khinh thường, cô ta nói: “Nếu như cô đã đến tham gia tiệc họp lớp thì sao không ăn mặc được được một chút? Cô nhìn thử mình đang mặc gì thế kia? Cô như thế mà đứng cùng với chúng tôi, nếu để người khác nhìn thấy, chẳng phải sẽ cười đám bạn học cũ chúng tôi sao?”
Lạc Tuyết nghe Lục Phượng nói thì mặt tái nhợt.
Cô nghiến răng, nói: “Tôi chẳng thấy mình ăn mặc có vấn đề gì cả, hơn nữa, hình như tôi có mặc gì thì cũng không liên quan gì đến bạn nhỉ?
“Không liên quan sao?”
Lục Phượng cười lạnh lùng, nói: “Cô thì hiểu gì, trong xã hội ngày nay, người ta chú trọng nhất là hội nhóm, chỉ cần cô đứng cũng với bọn tôi, người khác sẽ tự quy cô thuộc cùng giới với bọn tôi, cô ăn mặc như thế, rõ ràng là đang hạ thấp đẳng cấp của bọn tôi”.
Lục Phượng càng nói càng khó nghe, Lạc Tuyết nghe là thấy khó chịu trong lòng.
Chính vào lúc này, thanh niên đeo kính bước qua.
“Bà xã, sao em có thể nói như thế? Anh thấy cô đây ăn mặc rất khí chất, tươi mới, tự nhiên, không dung tục, vừa hay làm nổi bật được khí chất của cô ấy”.
Thanh niên đeo kính nhận xét về Lạc Tuyết, sau đó nở nụ cười mà bản thân gã tự cho là nho nhã rồi đưa tay về phía Lạc Tuyết.
“Chào cô, tôi là Hàn Binh, rất vui được gặp cô”.