“Thế nào là không được? Cháu ăn nói với người lớn thế đấy à?”
Lạc Viễn Hà hừ lạnh một tiếng với vẻ trách mắng.
“Đúng đấy! Lạc Tuyết, cô nhìn lại mình đi, trước đó ông nội gọi cô quay lại công ty là vinh hạnh cho cô rồi”.
“Nhưng kết quả thì sao? Cô lại thiên vị người ngoài, thế có xứng làm người nhà họ Lạc không hả?”
Lạc Mai tiến lên rồi nói ra những câu còn khó nghe hơn cả Lạc Viễn Hà.
“Được rồi!”
Hai bố con nhà kia vừa nói dứt câu thì Lạc Vinh Quang đã khẽ hừ một tiếng, ra hiệu cho họ im lặng.
“Lạc Tuyết, cháu đi đi! Ông cưu mang cháu đến ngày hôm nay cũng coi như tận tình tận nghĩa và không hổ thẹn với bố cháu rồi”.
“Còn cổ phần thì cháu nên quên đi!”
Nghe ba người họ nói vậy, mặt Lạc Tuyết tái nhợt.
Cô nhắm mắt lại, trong lòng chỉ còn thấy chán trường và tự giễu.
Sở Bắc nói đúng, cô đã quá ngây thơ!
Nhà họ Lạc thật sự không xứng đáng với những gì cô đã làm cho họ.
Nên kết thúc thôi!
Ngay bây giờ!
Nỗ lực bao năm của cô cũng chẳng là gì cả.
Thậm chí còn không được nổi một câu cảm ơn.
Cô thua rồi, thua trắng rồi.
“Được, cháu…”
Trong lúc tuyệt vọng, Lạc Tuyết quyết định thoả hiệp.
Nhưng đột nhiên có một giọng nói đã xen ngang.
“Ba người bắt nạt một cô gái mà không thấy xấu hổ à?”
Giọng nói ấy hờ hững, nhưng chứa đầy vẻ châm biếm!
Cộp cộp!
Sở Bắc chống cây gậy trúc đi tới.
“Sở Bắc!”
Lạc Tuyết ngước lên nhìn rồi lẩm bẩm, trong lòng thấy cực kỳ chua xót.
Nếu cô nghe lời Sở Bắc từ trước thì giờ đâu đến nỗi này.
“Sở Bắc, cậu đến đây làm gì?”
Trông thấy Sở Bắc, Lạc Vinh Quang và hai bố con Lạc Mai nhíu chặt hàng lông mày lại.
Họ đều có vẻ vô cùng sợ sệt!
Chưa bàn đến khả năng Sở Bắc khá thân thiết với các nhân vật lớn.
Mà sau vài lần giao chiến trước đó, họ đã biết là Sở Bắc khó chơi hơn Lạc Tuyết nhiều.
“Không làm gì cả, tôi chỉ đến bảo vệ lẽ phải thôi”.
Sở Bắc khẽ lắc đầu rồi bước đến cạnh Lạc Tuyết vỗ lưng cô như an ủi.
“Các người đuổi việc Lạc Tuyết cũng được, nhưng phải trả đủ cổ phần cho cô ấy!”
“Không đời nào!”