Dương Xuyên quay ngoắt lại thì thấy gương mặt lạnh băng của Sở Bắc đang dí sát vào mặt mình, hắn ta sợ đến mức liên tục lùi lại.
Chân hắn ta mềm nhũn, suýt nữa ngã vật xuống đất.
“Sao… sao anh đến nhanh thế? Không thể nào…”
Dương Xuyên trợn tròn mắt, mặt mày nhăn nhó, giọng nói cũng đầy vẻ kinh ngạc.
Từ lúc hắn ta gọi cho Sở Bắc đến giờ mới có bảy phút thôi chứ mấy!
Hắn ta không thể hiểu nổi tại sao Sở Bắc có thể tìm đến nơi này nhanh đến vậy.
Đúng là khó tin!
“Tân Hải nhỏ nên cũng không khó tìm cho lắm”.
Sở Bắc hờ hững cất lời, nghe không rõ tâm trạng thế nào.
Nhưng chỉ một câu nói đơn giản của anh cũng khiến mặt Dương Xuyên tái mét.
Nhà họ Dương đã thông báo với Dương Xuyên kế hoạch đã thất bại, hắn ta phải rời khỏi Tân Hải rồi về nhà.
Nhưng hắn ta không cam tâm.
Hắn ta không chấp nhận mình cứ thua trắng như vậy.
Theo suy đoán của nhà hắn ta thì Sở Bắc chính là người đứng sau tất cả mọi chuyện.
Dương Xuyên đầy tự tin đến Tân Hải, nhưng sau đó phải thất bại rút lui, tất cả là do Sở Bắc ban tặng.
Hắn ta không thể nuốt trôi cục tức này được.
Cho nên hắn ta mới cắn răng lên kế hoạch này.
Dù không thể giết được Sở Bắc, nhưng cũng có thể khiến anh đau khổ suốt đời.
Nếu không, hắn ta thật sự không cam lòng.
Dương Xuyên những tưởng mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của mình rồi.
Ai dè, Sở Bắc lại mò tới nhanh đến vậy.
“Anh anh… người đâu, đánh chết nó cho tao! Người đâu hết rồi??”
Mắt Dương Xuyên hằn đầy tia máu, hắn ta điên cuồng gào thét.
Nhưng xung quanh vẫn im lặng, đừng nói là những tên đàn em mà hắn ta đã thuê, ngay tới người vừa nói chuyện với hắn ta cũng không thấy đâu nữa.
Bầu không khí im ắng đến quỷ dị khiến Dương Xuyên thấy da đầu mình tê dại.
“Anh đang tìm họ à?”
Một giọng nói lạnh lùng khác vang lên, Thanh Vũ bước tới.
Tay cô đang kéo lê hai tên đàn em của Dương Xuyên.
Trên người họ không có một vết thương nào, nhưng hơi thở đã tắt.
Bụp!
Thanh Vũ hất hai cái xác về phía Dương Xuyên.
Hắn ta sợ chết khiếp rồi ngồi phịch xuống đất.