Mục lục
Trấn Bắc Thần Điện - Sơn Tiếu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy bản thân lại bị xem thường, Lạc Mai đen mặt.

Cả người đứng chắn trước Sở Bắc, miệng mắng ra tiếng.

“Sở Bắc, mày cũng không nhìn xem thân phận của mình là gì, chỉ dựa vào mày cũng xứng ở đây sao?”

“Nếu thức thời thì tự mình cút đi, nếu không bà đây cho người ném mày ra!”

Đối với Sở Bắc, Lạc Mai thật sự rất ngứa răng.

Lúc này đã có được cơ hội, nói câu câu đó đều rất khó nghe!

Cạch!

Tiếng gậy trúc chạm đất, chân Sở Bắc cũng dừng lại.

Quay người lại, đối mặt với Lạc Mai, không động đậy gì.

Nhưng đôi mắt trống rỗng lại khiến Lạc Mai thoáng chốc lạnh run người.

Chớp mắt, lại không dám nhìn thẳng Sở Bắc.

“Thế nào, cái đồ tàn phế như mày còn dám đánh tao hay sao? Có bản lĩnh thì mày động vào tao thử đi?”

Thế nhưng, Lạc Mai sao lại cam tâm mà sợ hãi chứ?

Lúc này, hai tay chống nạnh, cắn răng trừng nhìn Sở Bắc.

“Tiểu Mai, sao vậy?”

Cũng ngay lúc này, Lạc Viễn Hà nhíu mày đi đến đại sảnh.

Nhìn thấy Sở Bắc, khóe miệng khẽ nhếch cười nhạt.

“À, đây chẳng phải là Sở Bắc sao? Chắc không phải cậu đến tìm Lạc Tuyết đâu nhỉ?”

Nói rồi, Lạc Viễn Hà khẽ chậc lưỡi, ánh mắt trêu chọc.

“Nhưng mà đáng tiếc rồi, vợ cậu bây giờ đang ở khách sạn Tân Hải đấy, chỉ sợ là cậu không gặp được cô ta rồi!”

Nghe thấy lời này, Lạc Mai lập tức hiểu rõ ý của Lạc Viễn Hà, cười lạnh hùa theo.

“Không sai, nếu mày muốn tìm cô ta thì giờ có thể đi thử xem, nói không chừng còn có thể xem được màn kịch hay?”

“Chậc chậc, Sở Bắc, không thể không nói, mày thật sự đáng thương đấy! Đã thành tên mù thì thôi vậy, bây giờ còn bị cắm sừng nữa! Chậc, tao cũng thương cảm cho mày rồi!”

Lạc Mai không ngừng chậc lưỡi, nói thì như vậy, nhưng ánh mắt lại vui sướng hả hê.

Hai bố con kẻ xướng người họa, Sở Bắc không khỏi nhíu mày.

Trái lại không hề nghi ngờ Lạc Tuyết, chỉ là hai bố con này bịa đặt vu cáo như vậy, thực vô sỉ.

“Các người nói xong chưa?”

“Sao nào, Lạc Tuyết có gan tìm trai, chẳng lẽ còn không cho bọn tao nói sao?”

Lạc Mai hừ một tiếng, vẻ mặt càng trêu chọc hơn.

“Nếu mày không phục, có bản lĩnh thì đi tìm gia chủ nhà họ Lý đi, ra vẻ với bọn tao có tác dụng gì? Tàn phế đúng là vô dụng!”

“Đúng vậy!”, Lạc Viễn Hà khinh thường nhíu mày

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK