Hai cha con bọn họ đang cố ý nhắm vào cô, nếu thật sự muốn phản bác thì chỉ tự chuốc lấy xấu hổ mà thôi.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhìn xem cô đã làm gì đi, bởi vì cô đắc tội với cậu chủ Dương nên công ty mới sắp phá sản đến nơi rồi đấy!"
Lạc Mai càng nhìn Lạc Tuyết càng cảm thấy khó chịu, ả lập tức ném một bản báo cáo xuống trước mặt Lạc Tuyết.
Mặc dù cảm thấy bất mãn nhưng Lạc Tuyết vẫn kiên nhẫn cầm lên xem.
Nhưng chỉ vừa nhìn qua, cô liền trợn tròn mắt, cảm thấy không thể tin nổi.
"Tại sao, tại sao lại thế này? Rõ ràng hôm qua vẫn..."
Trên bản báo cáo tài chính, rõ ràng đó là báo cáo tài chính của tập đoàn ngày hôm qua!
Rõ ràng ngày hôm qua chỉ là hụt dòng vốn, nhưng bây giờ cổ phiếu của công ty lại tụt dốc thế này.
Toàn bộ công ty đều đã dừng hoạt động!
Bây giờ không thể khôi phục dòng tiền được nữa.
Tập đoàn Lạc Thị cần phải có một số tiền lớn để kéo cổ phiếu của công ty lên lại.
Nếu không thì ngay cả khi mua lại công ty, cũng sẽ không thể nào trả được số nợ khổng lồ!
Có thể nói ngay giờ phút này, tập đoàn Lạc Thị đã bước một chân vào địa ngục.
Đây là số tiền mà Lạc Tuyết không thể nào tưởng tượng nổi.
Thậm chí nó còn vượt quá năng lực và trách nhiệm của cô!
"Chuyện này, làm sao có thể? Sau lưng nhất định có người nhắm vào chúng ta, chắc chắn là thế!"
Lạc Tuyết siết chặt tay, giọng đầy bất lực.
Tại sao Lạc Viễn Hà và Lạc Mai lại không nhìn ra được điều rõ ràng như vậy chứ?
Có thể gây ra chuyện đến mức này, ắt hẳn đối phương phải là người vượt ngoài sự tưởng tượng của bọn họ.
Hai cha con bọn họ chỉ muốn cô gánh cái tội danh này mà thôi.
"Lạc Tuyết, cậu đừng có đổi chủ đề, nếu không phải do cô xử lý không kịp thời thì công ty làm sao đến bước này được?"
Lạc Mai chống tay lên hông, tỏ ra vẻ đanh đá.
"Nói tóm lại, hôm nay là ngày cuối cùng, cho dù cô có bán thận thì cũng phải cứu được công ty!"
"Đúng vậy!"
Lạc Viễn Hà hơi ngẩng đầu lên, trong mắt không có chút cảm xúc nào!
"Hôm qua cô đã đồng ý với cậu chủ Dương rồi, nếu không hoàn thành được thì đừng nói chỉ mình cô, mà ngay cả gia tộc cũng đừng mong được yên ổn".
Cạch cạch!
Mặt Lạc Tuyết không còn chút máu, cô run rẩy lùi lại vài bước.
Làm sao cô có thể lấp đầy khoản nợ khổng lồ như thế?
Nhưng chuyện này có liên quan gì đến cô không?
Lạc Mai là giám đốc của công ty, bây giờ công ty xảy ra chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ ả không phải chịu trách nhiệm sao?
Nếu không phải do Lạc Mai làm càn thì công ty đâu thể đến bước này chứ?
Rõ ràng là không liên quan gì đến Lạc Tuyết, nhưng tại sao cô lại phải là người chịu trách nhiệm?
Đúng là ức hiếp người khác quá đáng mà!