“Xin hỏi, ở đây có bán đồ chơi không ạ?”
Lúc Lạc Tuyết đang xếp đồ thì chợt có một cô gái ăn mặc thời thượng bước vào cửa hàng.
“Xin lỗi, chúng tôi chưa khai trương, nếu cô muốn mua đồ chơi thì đến cửa hàng khác vậy ạ”.
Chưa sắp xếp hàng hoá xong, nên Lạc Tuyết chưa thể đón khách được.
Nhưng cô vừa nói dứt lời thì chợt sững người khi nhìn thấy cô gái đó.
Ngay sau đó, Lạc Tuyết tỏ vẻ mừng rỡ.
“Uyển Uyển, là cậu à?”
Cô gái nhìn chằm chằm vào Lạc Tuyết một lúc rồi cũng có vẻ mừng rỡ.
“Tiểu Tuyết?”
Cô ấy nhìn Lạc Tuyết rồi mỉm cười.
Lạc Tuyết gật đầu, sau đó bước nhanh tới nắm tay Uyển Uyển.
“Uyển Uyển, mấy năm qua cậu đi đâu vậy?”
Uyển Uyển là bạn đại học của Lạc Tuyết, cũng là người bạn thân thiết nhất của cô.
Nhưng sau khi tốt nghiệp thì hai người không còn liên lạc với nhau.
Sau đó, cả hai cũng không gặp nhau nữa.
Lạc Tuyết không ngờ bọn họ lại gặp lại nhau trong hoàn cảnh này.
Tô Uyển vui mừng nhìn Lạc Tuyết: “Năm đó tốt nghiệp xong, cả nhà tớ đã ra nước ngoài, mới về chưa bao lâu”.
“Tớ có hỏi các bạn học cũ về cậu, đang không biết phải tìm cậu kiểu gì thì lại gặp cậu ở đây rồi”.
Nói đến đây, Tô Uyển liếc nhìn cửa hàng đồ chơi rồi tò mò hỏi: “Tiểu Tuyết, đây là cửa hàng của cậu à?”
Lạc Tuyết gật đầu rồi cười đáp: “Ừ, nhưng hôm nay mới nhập hàng nên tớ chưa khai trương”.
“À, Uyển Uyển, trước kia cậu là người cởi mở nhất trong lớp mình, chắc giờ thành công lắm rồi đúng không?”
Tô Uyển lắc đầu rồi thở dài nói.
“Đâu ra, mấy năm nay tớ cũng bấp bênh lắm. Mấy hôm trước, tớ xin vào làm trong một tập đoàn, sau đó họ đã điều tớ đến Tân Hải”.
Lạc Tuyết nghe thấy thế thì gật đầu rồi hỏi tiếp: “Giờ cậu đang làm việc ở công ty nào?”
Tô Uyển không giấu giếm: “Tập đoàn Bắc Dã!”
Cái gì?
Tập đoàn Bắc Dã?
Nghe Tô Uyển nói vậy, Lạc Tuyết ngạc nhiên hô lên.
Bắc Dã là một tập đoàn lớn mang tầm cỡ quốc gia.