Nhìn thấy Dương Xuyên đi ra, thì lập tức lên đón.
“Chúc mừng? Ông chúc mừng cái gì?”
Nhìn thấy gương mặt nịnh hót của Lạc Viễn Hà, vẻ mặt Dương Xuyên lại tái nhợt hơn.
“Đương nhiên là chúc mừng cậu lấy được hạng mục lớn, độc chiếm Tân Hải rồi!”
Lạc Viễn Hà cúi đầu, không nhìn thấy vẻ khác thường của Dương Xuyên, vẫn chúc mừng như cũ!
“Cậu Dương đích thân ra tay mà còn không lấy được sao? Sau này, nhà họ Lạc chúng tôi…”
“Ông câm miệng cho tôi!”
Bốp!
Lạc Viễn Hà đang định bày tỏ, thì một cái tát đã cắt ngang lời của ông ta!
Gương mặt Dương Xuyên u ám, trực tiếp tát một cái vào mặt Lạc Viễn Hà!
Dùng sức nhiều, khiến Lạc Viễn Hà lập tức ngã xuống đất.
“Cậu Dương, cậu, cậu đánh tôi làm gì?”
Lạc Viễn Hà che mặt, kêu rên oan ức!
Phía sau, Lạc Vinh Quang và Lạc Mai vốn muốn lên nịnh bợ lấy lòng cũng giật mình, lập tức không dám nói gì!
“Đánh ông làm gì? Ông đây còn muốn đá ông nữa đấy!”
Đôi mắt Dương Xuyên đỏ rực, tiến lên tay đấm chân đá một hồi!
Hắn ta vừa mới mất mặt mũi, đang tức một bụng chưa có chỗ phát tiết đây!
Không ngờ Lạc Viễn Hà này lại sát muối vào vết thương hắn ta?
Đây chẳng phải muốn chết hay sao?
“Ai da, Cậu Dương, tôi sai rồi, cậu nhẹ chút, ai da!”
Đối mặt với đòn cước như vậy, Lạc Hà Viễn chỉ có thể bảo về đầu rồi xin tha.
Ngay cả Lạc Mai và Lạc Vinh Quang cũng thấp thỏm lo sợ, không dám nói gì!
“Cút cho tôi, cút xa ra, nếu không tôi thấy ông một lần thì đánh ông một lần!”
Dương Xuyên điên cuồng rống gào, một chân đá Lạc Viễn Hà lật trên đất.
Lạc Viễn Hà không biết rốt cuộc là chuyện gì, chỉ dám ôm đầu chạy trốn!
Lạc Vinh Quang và Lạc Mai run rẩy, vội vàng nhếch nhác rời đi theo.
“Một đám rác rưởi!”
Dương Xuyên khinh miệt phi một tiếng, đợi khi lên xe vẫn bực tức không thôi!
“Sở Bắc đáng chết, Thanh Phong đáng chết, hôm nay bị sỉ nhục, cậu đây đều nhớ rõ!”
Dương Xuyên đập tay vào ghế, tức giận, ánh mắt hung hăng!