Cậu ấy không ngờ những người này lại mặc kệ Chu Bân nên nhất thời không biết phải làm sao.
Nhưng sau khi nhớ tới lời quản lý đã căn dặn, cậu ấy đành cắn răng rồi nói với nhóm Tô Uyển.
“Người mà cậu Chu đắc tội là cậu chủ Lưu Phong của nhà họ Lưu. Cậu Lưu có tính tình ngang ngược, xuống tay tàn nhẫn, tôi sợ nếu mọi người không đi ngăn cản, cậu Chu sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng đấy ạ”.
Nguy hiểm đến tính mạng?
Nghe thấy thế, Tô Uyển và Lạc Tuyết giật bắn mình, nghiêm trọng vậy ư?
Tô Uyển sợ hãi rồi bất lực nhìn sang Lạc Tuyết hỏi: “Tiểu Tuyết, giờ phải làm sao đây?”
Lạc Tuyết cũng tái mặt, không biết phải trả lời bạn mình thế nào.
Đúng lúc này, Sở Bắc chợt đứng dậy.
Anh lắc đầu rồi nói với cậu nhân viên: “Giờ cậu hãy đi bảo với cậu Lưu là thả Chu Bân ra, bắt anh ta xin lỗi là được rồi”.
Cậu nhân viên chỉ biết đần mặt ra.
Lưu Phong là cậu chủ của nhà họ Lưu, đến quản lý nhà hàng còn không dám đắc tội nữa là.
Một nhân vật nhỏ bé như cậu ây làm sao dám nói thế trước mặt Lưu Phong chứ?
“Các anh chị qua đó được không ạ, tôi không dám đắc tội với cậu Lưu đâu ạ”.
Sở Bắc nghe thấy thế thì bình thản nói: “Chỉ là chuyển lời thôi mà, cậu ta không dám làm gì cậu đâu, mau đi đi, hay cậu muốn chuyện này rùm beng lên?”
Nghe Sở Bắc nói vậy, cậu nhân viên biến sắc mặt.
Trước khi đến đây, quản lý nhà hàng đã nhắc cậu ấy rồi mà.
Do dự một lát, cậu ấy cắn răng nói: “Được, để tôi chuyển lời. Nhưng cậu Lưu ấy có nghe theo hay không thì tôi không chắc đâu ạ”.
Dứt lời, cậu ấy hít sâu một hơi rồi quay người rời đi.
Khi cậu phục vụ đi rồi, Lạc Tuyết quay sang nhìn Sở Bắc với vẻ khó hiểu.
“Sở Bắc, anh vừa nói vậy là sao em không hiểu!”
Tô Uyển cũng nghi hoặc nhìn Sở Bắc, không biết anh có ý gì nữa.
Nghe ra vẻ lo lắng trong lời nói của Lạc Tuyết, Sở Bắc an ủi: “Em yên tâm, nhân viên phục vụ đi chuyển lời rồi, Chu Bân sẽ không sao đâu, cùng lắm thì chịu khổ chút thôi”.
Chuyển lời?
Nhớ tới câu nói ban nãy của Sở Bắc, Lạc Tuyết và Tô Uyển vẫn chưa hiểu ra làm sao.
Nhất là Tô Uyển, vốn cô ấy rất có thiện cảm với anh.
Nhưng bây giờ, chút thiện cảm ít ỏi ấy đã cuốn theo chiều gió rồi.
Dù Chu Bân là người không ra gì, nhưng thái độ qua loa ấy của Sở Bắc vẫn khiến cô ấy thấy bực mình.
Nhưng dẫu sao anh cũng là chồng bạn thân của cô ấy, nên dù thấy khó chịu thế nào, Tô Uyển cũng nhịn không nói ra.
Đúng lúc này, chợt có một tiếng mắng chửi vang lên bên ngoài phòng bao.
“Để tao xem là đứa nào dám vuốt râu hùm, bắt Lưu Phong tao phải nghe lời nó nào!”
Ngay sau đó, cửa phòng bao của nhóm Sở Bắc bị đạp mở một cách thô lỗ.