Thanh Phong không những là người của Bắc Dã, mà còn là tổng giám đốc ư?
Ôi thôi…
Mọi người đều sững sờ không nói được gì.
“Không thể nào!”
Dương Xuyên cao giọng, ngoài sự bàng hoàng ra thì chỉ còn lại vẻ sợ hãi.
Hắn ta không ngờ Thanh Phong lại là tổng giám đốc của Bắc Dã.
Nhớ lại lời mình vừa nói với Thanh Phong, Dương Xuyên thấy toát mồ hôi hột.
Còn mấy người nhà họ Lạc ở phía sau thì sợ đến mức tái mét mặt, chỉ muốn tìm cái lỗ lẻ nào để chui xuống.
“Tôi…”
Không chỉ có Lạc Tuyết đang đứng cạnh Sở Bắc, mà cả Chu Minh Hạo và Trương Hồng Viễn cũng đang vô cùng kinh ngạc.
Họ chỉ biết thân phận của Thanh Phong chắc chắn không đơn giản.
Nhưng không ngờ anh ta lại là tổng giám đốc của Bắc Dã.
Thân phận này của anh ta có thể đè bẹp mọi người ở đây.
Đương nhiên là trừ Sở Bắc ra.
Sở Bắc chỉ mỉm cười đứng cạnh Lạc Tuyết, như thể đã lường trước được mọi việc.
“Tại sao không thể?”
Thanh Phong cười hỏi.
“Nếu anh không tin thì có thể hỏi Dương Thiên Trạch, nhưng tôi e nhà họ Dương không gánh được hậu quả đâu!”
Thình thịch!
Nghe thấy thế, Dương Xuyên co rúm người lại, mặt thì trắng như tờ giấy.
Dương Thiên Trạch là tên của ông nội hắn ta.
Dù ở tỉnh, nhưng cũng không có mấy ai dám gọi thẳng tên ông nội hắn ta ra như vậy.
Nhưng Thanh Phong lại dám gọi một cách tự tiện.
Song, khi thấy vẻ mặt của nhóm Chu Minh Hạo thì hắn ta đã tin hơn phần nào.
Ngày sau đó, hắn ta nhăn mặt lại.
Thế này có khác gì đâm đầu vào họng súng đâu.
Mọi người đều im lặng đến mức đáng sợ.
Sau đó, họ chuyển ánh mắt thương hại từ Thanh Phong sang Dương Xuyên và ba người nhà họ Lạc.
Đắc tội với tập đoàn Bắc Dã thì hậu quả nghiêm trọng rồi.