Sở Bắc cho ông ta một cảm giác anh là ác ma như đến từ địa ngục, khiến ông ta run cầm cậm.
Thậm chí, có một giây phút nào đó, ông ta đã bị nỗi sợ hãi bủa vây.
Quá đáng sợ!
Đây là suy nghĩ đầu tiên của ông ta về Sở Bắc.
Thấy anh bước từng bước về phía mình, người đàn ông lập tức có vẻ sợ hauxi.
“Mày, mày muốn làm gì?”
Ông ta lo sợ nhìn Sở Bắc rồi liên tục lùi lại.
Đến khi lưng đập vào tường không còn đường lùi nữa thì ông ta ngồi phệt luôn xuống đất.
Sở Bắc đi tới cạnh ông ta rồi cất giọng hờ hững: “Bây giờ, ông thấy tôi đã có tư cách để lên tiếng chưa?”
“Tôi… tôi…”
Người đàn ông run rẩy sợ hãi nhìn Sở Bắc mà nói không nên lời.
Ông ta đang vô cùng kinh hãi.
“Không biến mau đi còn chờ gì nữa?”
Bị luồng khí thế của Sở Bắc doạ cho sợ hết hồn vía, giờ lại nghe thấy anh nói vậy, người đàn ông lồm ngồm bỏ dậy.
“Tôi, tôi đi ngay!”
Dứt lời, ông ta mặc kệ ánh nhìn kỳ quái của mọi người rồi chạy mất dép luôn.
Thấy thế, cả Lạc Tuyết và Tô Uyển, thậm chí cả cậu phục vụ và Chu Bân đều nghệt mặt ra nhìn Sở Bắc với vẻ kinh ngạc.
“Sở Bắc, chuyện này là sao?”
Lạc Tuyết cất giọng hỏi với vẻ khó hiểu.
Sở Bắc lắc đầu nói: “Chắc ông ta bị khí thế toát ra từ người anh doạ sợ nên mới chuồn mất đấy”.
Nghe thấy thế, Lạc Tuyết chỉ biết cau mày.
Rõ ràng, Lạc Tuyết hề tin lời Sở Bắc nói.
Người đàn ông đó là giám đốc của tập đoàn Bắc Dã, sao ông ta có thể dễ dàng bị doạ sợ như vậy được?
Tô Uyển ở bên cạnh cũng đầy vẻ hiếu kỳ nhìn Sở Bắc.
Nếu chỉ có một lần thì còn nói là trùng hợp, nhưng thêm lần này nữa thì có đánh chết cô ấy cũng không tin.
Nhất thời, cô ấy thấy rất tò mò về thân phận của Sở Bắc.
“Xem ra, anh Sở còn nhiều điều bí mật lắm đây!”
Tô Uyển cảm thán nói.
Sở Bắc chỉ mỉm cười, chứ không có ý định giải thích.
Chu Bân bò dậy rồi nhìn Sở Bắc với vẻ thẹn quá hoá giận, nói: “Sao anh không ra mặt ngay từ đầu đi hả? Làm tôi mất mặt trước bao nhiêu người!”
Sở Bắc cười khẩy nói: “Anh chẳng nói dù có chuyện gì thì anh cũng giải quyết được hết à? Sao giờ lại quay sang trách tôi?”
“Anh!”