Mục lục
Trấn Bắc Thần Điện - Sơn Tiếu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghĩ đến một khả năng, tim Lạc Vinh Quang đập bình bịch, gương mặt già nua đỏ bừng.

Thấy thế Dương Xuyên khẽ cười: “Lần này tôi đến vốn dĩ là muốn dẫn vài người đến cho đông vui, nhưng bây giờ vấn đề nội bộ của nhà họ Lạc vẫn chưa giải quyết, tôi chỉ sợ tấm lòng có thừa nhưng sức không đủ…”

Câu nói này của Dương Xuyên nổ tung trong đầu mấy người Lạc Vinh Quang chẳng khác nào tiếng sét trên mặt đất.

Mọi người đều há hốc miệng gần như có thể nhét được cả một quả trứng gà.

Ngay cả Lạc Tuyết cũng ngây người.

Như Dương Xuyên nói thì chẳng phải nhà họ Lạc sẽ bỏ lỡ một cơ hội tốt để vực dậy sao?

Hơn nữa còn là vì vấn đề tài chính của nội bộ tập đoàn?

Chi tiết hơn thì chẳng phải là vì cô và Sở Bắc sao?

Nghĩ đến đây sắc mặt Lạc Tuyết càng trở nên khó coi.

Không phải là vì mất đi một cơ hội tốt như thế.

Mà là hành động này của Dương Xuyên rõ ràng là đang chia rẽ quan hệ của Sở Bắc và nhà họ Lạc.

Mượn dao giết người?

Không hổ là cậu chủ nhà họ Dương, thủ đoạn này quả nhiên thông minh.

“Cậu chủ Dương, chuyện… chuyện này...”

Lạc Vinh Quang nói chuyện cũng lắp bắp, muốn cầu xin Dương Xuyên giúp đỡ nhưng không nói nên lời.

Quay đầu lại nhìn thấy Sở Bắc thì lập tức nổi giận.

“Sở Bắc, lẽ nào cậu là sao chổi của nhà họ Lạc sao? Cậu muốn nhìn nhà họ Lạc suy sụp mới cam lòng à?”

Vẻ mặt Lạc Mai càng thêm méo mó: “Ông nội, cháu nghĩ Sở Bắc và Lạc Tuyết cố ý đấy”.

“Rắc rối của công ty là do Lạc Tuyết gây ra, hôm nay Sở Bắc lại làm hỏng chuyện lớn của công ty, hai người này không muốn nhìn thấy nhà họ Lạc yên ổn”.

Vừa có được cơ hội, Lạc Mai lập tức đẩy hết trách nhiệm lên đầu Lạc Tuyết.

“Tôi…”

Lạc Tuyết nghiến răng muốn cãi lại.

Nhưng vừa nói được một chữ lại đột ngột dừng lại.

Muốn đổ tội cho người khác, không lo thiếu chứng cứ.

Dù cô có nói nhiều hơn đi chăng nữa thì có tác dụng gì?

Lạc Tuyết nhắm mắt lại, trong lòng chỉ còn lại sự bất lực.

Sở Bắc bên cạnh khẽ nhíu mày.

Đến khi ngẩng đầu lên thì nụ cười trên môi đã không còn.

Nhưng không để anh nói gì, Dương Xuyên khẽ cười nói.

“Chuyện này đã không phải là lỗi của anh Sở, là do tôi nghĩ quá nhiều thôi”.


“Anh Sở đã dám nói thế chắc chắn đã nghĩ ra cách giải quyết tình cảnh khó khăn của công ty rồi nhỉ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK