Mục lục
Trấn Bắc Thần Điện - Sơn Tiếu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiểu Tuyết, chúng ta tốt xấu gì cũng là bạn học cũ, chẳng lẽ cô tuyệt tình như vậy sao?”

“Nể mặt hai năm nay tôi cũng giúp cô không ít, cô giúp tôi với!”

Vẻ mặt Lạc Tuyết cũng không tốt mấy, siết chặt nắm tay, trong lòng bối rối.

Lúc này, cô thật sự không biết nên làm sao mới phải!

“Bệnh viện cần yên tĩnh, làm ồn đến bệnh nhân là không tốt!”

Sở Bắc ngồi dựa trên ghế, vẻ mặt không nhìn ra được là vui hay buồn.

Một câu lạnh nhạt khiến cả phòng họp thoáng chốc chìm vào tĩnh lặng.

Rất nhanh sau đó, vẫn là Phương Chính Quân phản ứng lại đầu tiên.

“Mọi người còn ngây ra đó làm gì? Mau ném tên khốn này ra ngoài cho tôi!”

Ngay cả bảo vệ ông ta cũng không kịp gọi, trực tiếp sai bảo một nhóm bác sĩ phía sau.

“Vâng vâng…”

Không ít bác sĩ nam lập vội vàng nghe theo, không dám dây dưa.

Ba chân bốn cẳng lập tức ném Lưu Minh ra ngoài.

Lưu Minh đáng thương, vừa ngồi vào vị trí chủ nhiệm, lửa còn chưa kịp đốt đã trở thành chó chết chủ rồi.

Trong lòng hối hận đến cực điểm.

Đúng là “Dưới váy hồng, mệnh khó thoát”!

Ban đầu nếu không phải tham muốn sắc đẹp của Lạc Tuyết, cố ý để kéo dài bệnh tình Lạc Vũ Tâm thì anh ta nào đến nỗi rơi vào tình cảnh này?

Chỉ là đáng tiếc, mọi thứ đã muộn rồi!

Lưu Minh vừa đi, phòng họp lập tức chìm vào khoảng lặng, bầu không khí kỳ lạ.

Qua một lúc, Phương Chính Quân mới nhìn Lạc Tuyết, gương mặt tươi cười.

“Cô Lạc, đều là do chúng tôi quản lý không nghiêm khắc, khiến cô gặp phiền phức rồi!”

“Cô yên tâm, từ bây giờ trở đi, tiền thuốc men của con gái cô, bệnh viện sẽ lo hết!”

“Không chỉ vậy, mà sẽ sắp xếp phòng bệnh tốt nhất, thiết bị tốt nhất cho cô, xem như là tạ lỗi với cô!”

Phương Chính Quân hèn mọn đến cực điểm.

Ông ta không biết thân phận cụ thể của Sở Bắc, nhưng hết cách rồi, chỉ có thể đánh gián tiếp, nịnh bợ Lạc Tuyết.

“Viện trưởng Phương, chuyện này…”

Lạc Tuyết mở lời, trong lòng hơi kinh ngạc

Hai năm nay cô cũng từng nhìn thấy Phương Chính Quân không ít lần, nhưng dáng vẻ giống như đang nói chuyện với cô lúc này thì là lần đầu tiên.

Sự thay đổi đột ngột như vậy, Lạc Tuyết nhất thời có chút khó tiếp nhận.

“Tiểu Tuyết, còn không cảm ơn viện trưởng Phương đi!”


Sở Bắc đứng dậy, giọng điệu ấm áp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK