“Anh đợi một lát, tôi đi rót trà cho anh”.
Lạc Mai đã thay đổi vẻ ngoài trước đó, trở thành một tiểu thư khuê các có vẻ ngoan ngoãn nghe lời.
Tự mình đi rót trà, không cần nói cũng biết rõ ý tứ nịnh bợ của ả ta.
Chu Cầm đứng ngoài cửa nuốt nước bọt, ánh mắt phát sáng.
Đây là cậu chủ nhà họ Dương, là người mà bình thường cũng không có tư cách được gặp.
Đây là cơ hội tốt.
“Tiểu Tuyết, con còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau chào cậu chủ Dương đi?”
Chu Cầm đè nén vui mừng của mình, nhỏ giọng thúc giục.
Mặc dù con gái đã có con nhưng Chu Cầm vẫn rất tự tin vào nhan sắc của cô.
Nếu con gái có thể dựa vào Chu Sơn thì chẳng khác gì mộ tổ tiên không hương không khói.
Sau này còn ai dám không nể mặt bà ta?
Nửa đời sau cơm áo no đủ, không còn lo nghĩ nữa.
“Mẹ, Vũ Tâm còn ở đây, mẹ bớt nói vài câu đi”.
Lạc Tuyết liếc nhìn bà ta, bất lực nói.
Cậu chủ Dương là xưng hô rất quen thuộc.
Lạc Tuyết không khỏi nhớ đến cảnh tượng trước đây cô và Sở Bắc vội đến bệnh viện nhưng bị chặn lại.
Hình như cũng là vì cậu chủ Dương này.
Dường như Sở Bắc còn đánh người của hắn ta.
Nghĩ đến đây, Lạc Tuyết vừa yên tâm được một chút lại cảm thấy lo lắng.
Mọi người cũng chỉ có Sở Bắc là không tỏ vẻ gì, chỉ ôm con gái làm lơ mọi thứ thế giới bên ngoài.
“Ông Lạc nói quá rồi, tôi ngồi yên một chỗ không được, cứ để Tiểu Lý dẫn tôi ra ngoài đi loanh quanh”.
“Khá đột ngột nên mong ông cụ đừng để ý”.
Dương Xuyên khẽ cười nói.
Cộng thêm khí chất nho nhã, hình tượng của hắn ta lập tức trở nên tốt đẹp trong lòng Lạc Vinh Quang.
“Cậu Dương cứ đùa, cậu có thể đến, chúng tôi vui còn không kịp kìa”.
Lạc Vinh Quang được quan tâm mà hoảng hốt không thôi, sắc mặt đỏ bừng.
Thấy Lý Nham cũng ngày càng thuận mắt.
Lý Nham bên cạnh ngẩng đầu lên tỏ vẻ đắc ý.