Mục lục
Trấn Bắc Thần Điện - Sơn Tiếu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người khổng lồ làm lớn chuyện chỉ để nghiền ép chết con kiến lại là nỗi xấu hổ không nói nên lời.

“Huống hồ gì chỉ là một đứa ở rể vô dụng mà đã có thể ép ông đến mức cùng đường? Mất mặt quá”.

Mạc Thư Vân phất tay áo, tỏ vẻ khinh thường.

Nếu không phải có chút quan hệ với nhà họ La thì ông ta đã bảo người ném La Vạn Sơn ra ngoài rồi.

“Ông Mạc, ông nghe tôi giải thích, Sở Bắc đó chính là…”

“Đủ rồi!”

La Vạn Sơn cười khổ vừa định nói ra thân phận thật của Sở Bắc đã bị Mạc Thư Vân không kiên nhẫn ngắt lời.

“Nếu ông đã đến, vậy thì tặng cho ông bức tranh chữ này”.

Mạc Vân Thư vung tay nhìn tờ giấy trước bàn.

“Trên đó có con dấu chữ ký của tôi, cho dù Sở Bắc là ai nhưng hễ thấy tên của tôi thì chắc chắn sẽ biết đường rút lui”.

Nói rồi Mạc Thư Vân kiêu ngạo xoay người đi không quan tâm đến nữa.

“Đây…”

Nhìn chữ trên tờ giấy, La Vạn Sơn ngây người, thậm chí còn cảm thấy khóc không ra nước mắt.

Không thể phủ nhận là với danh tiếng của Mạc Thư Vân, tùy tiện viết bừa mấy chữ đã có thể trở thành thứ thu hút các nhân vật tầm cỡ ở thành phố Tân Hải đến tranh giành.

Không biết chữ này có giá trị về tiền bạc hay không nhưng chữ ký và con dấu của ông ta rất đáng tiền.

Nó khiến không ít người ở Tân Hải vẫn có của ăn của để.

Nhưng đối phương là Thần Tướng Trấn Quốc.

Người như vậy sao có thể bị đả động chỉ bởi một bức tranh chữ chứ?

Ông cứu tôi bằng gì? Thế này gần như là hại tôi được chứ?

“Ông Mạc, đây đây…”

“Sao vậy, chẳng lẽ ông vẫn không hài lòng?”

Mạc Thư Vân hừ một tiếng, nghe có vẻ đã mất kiên nhẫn.

“Danh thiếp của tôi lẽ nào vẫn chưa đủ? Cả Tân Hải này người đến xin chữ của tôi không có một nghìn thì cũng đạt tới tám trăm rồi”.

“Nếu không phải vì ông có quan hệ với tôi, ông cũng không có tư cách bước vào cánh cửa này chứ đừng nói”.

Giọng uy nghiêm của Mạc Thư Vân khiến La Vạn Sơn không dám nói gì.

Thậm chí đầu cũng không dám ngẩng lên.

“Nói với người kia, thấy chữ như gặp được người, nếu biết thức thời ngoan ngoãn rút lui, tôi có thể tha thứ”.

“Nếu không biết thức thời… cho dù đã lui về ở ẩn nhiều năm tôi vẫn còn chút thế lực đấy!”


“Cút đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK