Lạc Tuyết vội vàng lắc đầu.
“Đương nhiên, chúng ta đi thôi”.
Tô Uyển gật đầu rồi định leo lên xe.
“Tiểu Uyển, em đã mời thì anh cũng đi”.
Tô Uyển đang định leo lên xe thì Chu Bân nói với theo.
Tô Uyển cau mày, ngoái lại nhìn anh ta rồi nói: “Nếu anh muốn đi thì tự đi, anh có xe cơ mà”.
Dứt lời, cô ấy chui tọt vào xe luôn.
Chu Bân nhăn mặt, nhưng để được đi ăn với Tô Uyển, anh ta đành nhịn cơn tức rồi đi theo sau chiếc Bentley.
Hơn chục phút sau, bọn họ đã đến Đức Dương Lầu.
Đây là nhà hàng đồ Trung, bất kể là món ăn hay phong cách phục vụ đều đứng đầu Tân Hải.
Đỗ xe xong, mọi người cùng nhau đi vào trong.
“Hoan nghênh quý khách!”
Thấy nhóm Sở Bắc bước vào, hai nhân viên đứng đón khách ở ngoài cửa lập tức chào đón.
Khi một người trong số đó đang định lên tiếng thì Chu Bân đã sấn tới trước quầy lễ tân.
“Cho chúng tôi một phòng bao, loại phòng VIP ấy”.
Giọng nói của Chu Bân khá to, khi anh ta nói xong thì đã có nhiều người ở bên trong liếc nhìn.
Điều này khiến anh ta cảm thấy rất đã, vì thế lập tức trở nên kiêu ngạo.
Thấy dáng vẻ vênh váo của Chu Bân, Tô Uyển lập tức thấy hối hận vì đã để anh ta đi cùng.
Cô ấy mời vợ chồng Lạc Tuyết đi ăn là để tâm sự thêm với Lạc Tuyết, chứ không phải muôn gây sự chú ý.
Hành động này của Chu Bân khiến cô ấy thấy rất phản cảm.
Nhưng bây giờ, anh ta đã đến rồi thì cô ấy còn nói gì được nữa.
“Xin lỗi anh, hết phòng bao mất rồi ạ. Hay tôi xếp cho anh một chỗ cạnh cửa sổ, anh xem có được không ạ?”
Nhân viên lễ tân mỉm cười nói.
“Cái gì? Hết phòng bao rồi ư?”
Chu Bân nghe thấy thế thì lập tức nổi giận.
“Tôi là cậu chủ của tập đoàn Chu Thị đấy. Các người mở to mắt ra mà nhìn, tôi là khách VIP ở nhà hàng này nên hôm nay các người phải xếp bằng được phòng bao cho tôi”.
Cô lễ tân nghe thấy thế thì biến sắc mặt, tỏ vẻ khó xử.