Chương 3: Gia tộc thúc ép
Lời nói chắc nịch khiến Lạc Mai đứng hình, tiếp sau đó, ánh mắt càng lộ thêm vẻ khinh thường.
“Chỉ dựa tên mù như mày? Đúng là chọc cười chết tao rồi! Thật không biết mày lấy đâu ra sự tự tin để thốt ra câu này nữa!”
“Phải đó, cũng không đổ nước tiểu của mình ra mà soi thử. Mau đi đi! Chậc chậc, nếu không phải hắn là một tên mù, anh thật sự còn muốn hắn đến quan sát thử đó!”, Lý Nham liếm môi, nở một nụ cười dâm đãng phụ họa!
“Ai da, anh xấu ghê vậy đó!”
Hai người cứ anh anh em em trêu chọc nhau, hoàn toàn không để ý đến Sở Bắc.
Ô tô nổ máy, tiến vào khách sạn cách đó không xa.
Sở Bắc chống gậy trúc đứng nguyên tại chỗ, cả người toát ra vẻ uy nghiêm.
So với đứa con rể phế vật trước đây, hiện giờ đã là hai người hoàn toàn khác nhau.
“Thần tướng!”, Thanh Vũ vội vàng đáp.
“Gọi tôi là cậu chủ!”
“Vâng, cậu chủ!”, Thanh Vũ cung kính báo cáo: “Cậu chủ, tin tức đã được gửi đi! Chỉ là, tôi vừa mới nhận được tin tức, tin tình báo từ năm năm trước hình như không đúng...”
“Người con gái đã cứu anh năm năm trước không phải là Lạc Mai, mà là con cháu nhánh thứ của nhà họ Lạc, Lạc Tuyết! Hơn nữa...”
Nói đoạn, Thanh Vũ muốn nói gì đó nhưng rồi lại do dự.
“Nói tiếp đi!”, Sở Bắc hơi híp mắt, vẻ mặt phức tạp.
“Vâng! Nghe nói, năm năm trước Lạc Tuyết chưa cưới mà chửa, có một cô con gái bốn tuổi, năm năm này sống rất vất vả!”
Soạt!
Trong chốc lát, sắc mặt Sở Bắc liền thay đổi.
Lạc Tuyết, người em họ năm năm qua anh chỉ nghe đến tên chứ chưa từng gặp mặt sao?
Hơn nữa, vừa rồi Lạc Mai nói, hôm nay là đám cưới của Lạc Tuyết?
Nhà họ Lạc, hay cho thủ đoạn đổi trắng thay đen!
Biểu cảm của Sở Bắc không lộ ra vẻ vui mừng hay tức giận nhưng không khí xung quanh hiển nhiên đã trở nên lạnh hơn mấy phần.
Quay người lại, nhìn khách sạn vui mừng, chầm chậm bước đi!
Lộp cộp lộp cộp!
Tiếng gậy trúc càng lúc càng xa!
…
“Lạc Tuyết, cậu La nhìn trúng cháu, đó là vinh hạnh của cháu, cháu đừng có mà không biết xấu hổ!”
Tầng ba của khách sạn, phòng trang điểm!
Nhìn cô gái trẻ trước mặt đang lau nước mắt mà thái độ vẫn bướng bỉnh như cũ, sắc mặt của Lạc Vinh Quang tái mét.
Thân là người nắm quyền của nhà họ Lạc, cũng là ông nội của cô gái này, lời nói của ông ta chính là mệnh lệnh!
Không ai có thể phản bác!
“Bây giờ, lập tức thay quần áo, nửa tiếng nữa, nhất định phải gả cho cậu La!”
Lạc Vinh Quang gằn giọng nói, không phải đang thương lượng, mà là đang ra lệnh!
“Tiểu Tuyết, nghe lời ông nội, mau thay quần áo đi, đừng để khách khứa đợi sốt ruột nữa!”
Thấy cha chồng tức giận, người làm mẹ như Chu Cầm cũng sốt sắng, khuyên bảo hết nước hết cái.
“Tiểu Tuyết, chúng ta cũng là vì muốn tốt cho cháu thôi mà! Cậu La không ghét bỏ đứa con riêng đó, còn chịu cưới con một cách quang minh chính đại thế này đàn ông tốt như vậy không có nhiều đâu! Chẳng lẽ con vẫn muốn làm góa phụ suốt quãng đời còn lại hay sao?”
“Con gái cháu không phải là con ngoài giá thú!”
Lạc Tuyết tức giận phản bác, nhưng trong giọng điệu lại đầy sự bất lực.
Thân hình nhỏ nhắn yêu kiều khẽ run rẩy trước bàn trang điểm, cô cảm thấy bất lực làm sao.
Trên gương mặt nhỏ thanh tú, vành mắt khẽ ửng đỏ, trong mắt chỉ còn lại sự tủi thân uất ức!
Đàn ông tốt? La Huy sao?
Thân là cậu cả của nhà họ La, đương nhiên sở hữu quyền thế ngút trời, nhưng từ nhỏ người này đã mang tiếng ăn chơi.
Cờ bạc, rượu chè, gái gú, hầu như không có chuyện xấu nào là không làm, cả cái Tân Hải này ai mà không biết?
Nếu hắn mà là một người đàn ông tốt, thì trên đời này chẳng có đàn ông tồi rồi!
Nếu thực sự phải gả cho hắn, thì chẳng khác nào nhảy vào hố lửa.
Cái gì mà vì muốn tốt cho tôi chứ, còn chẳng phải là mấy người muốn trèo lên cành cao của nhà họ La sao?
Thật mỉa mai, thật nực cười!
“Mẹ, mẹ biết mà, con không thể!”
Khuôn mặt Lạc Tuyết đẫm nước mắt, ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Chu Cầm.
Cô vẫn còn chưa tìm được người đàn ông đó, còn chưa bắt đối phương bù đắp tất cả những gì mình đã phải chịu đựng trong suốt năm năm qua.
Con gái cô vẫn đang nằm trong bệnh viện chờ phẫu thuật, còn một khoản chi phí phẫu thuật rất lớn chưa thanh toán.
Sao cô có thể gả cho người khác vào lúc này được chứ?
“Đứa nhỏ này, rốt cuộc có biết phân biệt được nặng nhẹ?”
Mặt Chu Cầm đanh lại, khẽ mắng: “Khách khứa dưới lầu đều sắp tới đông đủ rồi, con muốn để người khác xem nhà họ Lạc chúng ta thành trò cười hay sao? Hơn nữa, hiện giờ còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện có thể gả cho cậu La chứ?”
“Còn về đứa con hoang kia, con không cần phải suy nghĩ nữa, cứ để con bé ở bệnh viện tự sinh tự diệt đi!”
“Sau đó cùng với cậu La sinh một đứa, đó chẳng phải chính là điều tốt nhất sao!”
Chu Cầm nói một hơi một hồi, lẽ thẳng khí hùng.
“Mẹ, con…”
Lạc Tuyết trừng to mắt nhìn với vẻ không thể tin được.
Mặc dù từ trước đến giờ mẹ cô vẫn luôn có thành kiến với con gái của cô, nhưng chưa từng nói ra những lời tuyệt tình như vậy, đây là lần đầu tiên.
“Lạc Tuyết, đừng có kiểu rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt như thế!”
Giọng của Lạc Vinh Quang nghiêm nghị, có thể nghe ra được ông ta đã nổi giận rồi.
“Hôm nay, nếu như cháu ngoan ngoãn gả cho cậu La, ông sẽ chi trả toàn bộ chi phí phẫu thuật cho con gái cháu, thậm chí có thể đưa con bé đến bệnh viện tốt nhất, tìm bác sĩ tốt nhất! Nhưng nếu như cháu còn thách thức sự kiên nhẫn của ông một lần nữa...”
Lạc Vinh Quang nheo mắt, ánh mắt nhìn cô cháu gái đầy sự mất kiên nhẫn và hung ác, nham hiểm.
“Ông không ngại việc phải gọi điện cho bệnh viện yêu cầu tạm dừng toàn bộ việc điều trị và thuốc men cho con ranh đó đâu! Thậm chí là ném nó ra khỏi bệnh viện, để nó tự sinh tự diệt! Còn việc sống hay chết, thì chỉ có thể xem ý trời rồi!”
“Cuối cùng ông cho cháu ba phút, là sống hay chết, tự cháu chọn đi!”
Nói xong, Lạc Vinh Quang xoay người đứng chắp tay sau lưng, không hề nôn nóng, chờ đợi hồi âm!
Còn cơ thể nhỏ nhắn của Lạc Tuyết lúc này đã chết lặng.
Nội tâm vốn đã mong manh nay lại căm phẫn, bất lực, tuyệt vọng, không cam tâm...
Đây không phải lần đầu tiên…
Con gái của mình cũng là chắt gái ruột, cháu ngoại ruột của bọn họ mà.
Lúc này, mở miệng ra lại là một câu con hoang, một câu con điếm nhỏ.
Còn phát ngôn sẽ để một cô bé bốn tuổi tự sinh tự diệt?
Đây có còn là con người không?
Trong lòng Lạc Tuyết vô cùng căm phẫn, nhưng cuối cùng, cô vẫn phải đối mặt với hiện thực.
Cô giống với Lạc Mai, mặc dù đều là dòng chính của nhà họ Lạc.
Nhưng vì bố mất sớm nên không có quyền lực gì trong nhà họ Lạc.
Năm năm trước lại chưa cưới đã mang thai ngoài ý muốn, vì vậy so với Lạc Mai, địa vị cô khác biệt một trời một vực.
So với những người hầu của nhà họ Lạc còn chẳng bằng.
Trong mắt mẹ, cô chỉ là một cái thang để trèo lên cành cao mà thôi.
Trong mắt ông nội, cô chính là công cụ của việc liên hôn gia tộc, vẫy tay một cái là đến, hất tay một cái là đi.
Cho dù có phản kháng thì có ích gì chứ?
Sẽ chỉ liên lụy đến đứa con gái vô tội!
“Được, cháu gả!”
Chỉ vỏn vẹn ba chữ, nhưng dường như cô đã phải đến dùng toàn bộ sức lực của mình để có thể thốt ra.
Lạc Tuyết nhắm mắt lại, giọt nước mắt của sự thất vọng không kìm được mà tuôn rơi.
Số phận vẫn luôn buồn cười và nghiệt ngã như vậy, ngay cả bản thân cô cũng không thể làm chủ được.
Vì con gái, cô chỉ có thể thỏa hiệp.
“Chúc mừng, cháu đã đưa ra lựa chọn đúng đắn!”
Lạc Vinh Quang dường như không hề ngạc nhiên, thái độ cao cao tại thượng, kiểm soát mọi thứ.
“Trong vòng mười phút nữa, ông muốn nhìn thấy cháu thay quần áo xuất hiện tại tiệc rượu! Bằng không, ông không dám đảm bảo sống chết cho con ranh kia đâu!”
Giọng điệu của Lạc Vinh Quang không mang một chút tình cảm, nói xong liền liếc nhìn Chu Cầm vừa mới thở phào nhẹ nhõm một cái.
“Trông chừng con gái cho cẩn thận, trước khi con bé gả vào nhà họ La, bố không muốn xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào”.