Mục lục
Trấn Bắc Thần Điện - Sơn Tiếu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói rồi, Ngô Lương lại dập đầu thật mạnh với Long Tam.

Long Tam thấy thế thì cười lạnh một tiếng, sau đó liếc nhìn con dao gọt hoa quả ở trên bàn rồi rút ra.

Keng!

Gã ném con dao trước mặt Ngô Lương với vẻ tàn khốc.

“Theo quy tắc của Long Hổ Môn chúng ta, ông đã làm hỏng thanh danh của tôi, còn suýt nữa khiến cả môn phái bị vạ lây. Giờ tôi chỉ muốn xin ông ba ngón tay thôi, ý ông sao?”

Ba ngón tay!

Nghe thấy thế, Ngô Lương sợ đến mức tái mặt, ông ta run lên như cầy sấy.

“Anh Long, tôi biết lỗi rồi ạ! Xin anh cho tôi một cơ hội sửa sai, sau này tôi sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp anh”.

Ngô Lương bật khóc nói.

Hiện giờ, trông ông ta vô cùng hèn mọn, không còn một chút dáng vẻ huênh hoang nào như lúc ở khách sạn nữa.

Long Tam cười lạnh nói: “Ông muốn giữ lại ngón tay thì cũng được thôi, nhưng có giữ được hay không thì còn phải xem số ông thế nào đã”.

Nghe Long Tam nói vậy, mắt Ngô Lương loé lên một tia hi vọng điên cuồng.

“Anh Long, anh nói đi ạ, chỉ cần giữ được tay thì anh bảo gì tôi cũng làm”.

Long Tam đứng dậy rồi đi tới cạnh Ngô Lương, sau đó tát cho ông ta một cái đau điếng.

Tiếp đó, gã lại đạp cho Ngô Lương mấy phát.

“Đây là hậu quả cho việc ông dám mang tên tôi ra để làm chuyện xằng bậy, ông có phục không?”

Ngô Lương gật đầu ngay.

Bây giờ, dù Long Tam có muốn giết ông ta thì ông ta cũng không dám ho he nửa lời.

Huống chi chỉ là một cái tát với mấy cú đá.

Với ông ta mà nói, chỉ cần qua được cơn phong ba này, dù Long Tam có đánh cho ông ta thừa sống thiếu chết thì ông ta cũng cam lòng.

Long Tam thấy thế thì cũng nguôi giận hơn phần nào.

Ngay sau đó, gã đấy lấy một mẩu giấy trong túi áo ra rồi ném cho Ngô Lương.

“Số điện thoại đấy, ông biết phải làm gì chưa?”

Ngô Lương cầm lấy mẩu giấy rồi mở ra xem.

Sau đó, ông ta cất cẩn thận đi.

“Đội ơn anh Long, tôi sẽ nhớ ơn anh suốt đời”.

Long Tam xua tay rồi chợt lạnh mặt.

“Tôi cứ nói trước thế này, nếu ông không khiến người đó nguôi giận được thì cũng đừng trách tôi”.

Ngô Lương gật đầu, được như thế này là vượt quá sự mong đợi của ông ta rồi, ông ta không dám mong gì hơn nữa.

“Biến đi, nhớ lời tôi nói đấy, giờ phải xem vận may của ông thế nào, có thể khiến vị ấy nguôi giận hay không thôi”.

Ngô Lương đứng dậy rồi cúi gập người với Long Tam, sau đó chạy đi ngay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK