Mục lục
Trấn Bắc Thần Điện - Sơn Tiếu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không có nhưng nhị gì hết, cô mau bảo nhà bếp làm cho bàn tôi ngay lập tức!”

Cậu nhân viên còn chưa nói hết câu thì Chu Bân đã nổi sung rồi ngắt lời.

Nghe thấy thế, cậu nhân viên càng thấy khó xử hơn.

“Thưa anh, chúng tôi buộc phải xin lỗi vì đây là tình huống bất khả kháng. Vị khách đó có thân phận rất cao quý, chúng tôi buộc phải ưu tiên cho bàn ấy trước”.

Thân phận cao quý?

Chu Bân càng nổi điên hơn.

“Ai dám tự nhận mình có thân phận cao quý trước mặt tôi chứ?”

Cậu nhân viên biến sắc mặt, đang định nói gì đó thì đã bị Chu Bân đẩy qua một bên.

“Để anh đây xem, đứa nào mà ngông cuồng thế!”

Nói rồi, anh ta định đi ra ngoài.

Song đúng lúc này, cậu nhân viên đã chạy theo rồi kéo anh ta lại.

“Thưa anh, anh đừng đi thì hơn, vị khách đó có thân phận rất lớn, nếu anh làm phiền người ta thì sẽ tự rước hoạ vào thân đấy ạ”.

Cậu nhân viên không nói vậy còn đỡ, chứ vừa nói một cái thì Chu Bân đã bừng lửa giận ngay.

“Hừ! Hôm nay mà tôi không đòi lại thể diện thì sao sau này sống ở Tân Hải được nữa!”

Anh ta đẩy cậu nhân viên ra rồi đi luôn.

Tô Uyển thấy thế thì vội vàng đứng dậy.

“Chu Bân, anh đừng có hành động theo cảm tính nữa được không? Chúng ta chờ thêm một lúc thì có chết ai? Sao anh cứ làm quá lên thế?”

Nghe Tô Uyển nói vậy, Chu Bân ngoái lại lắc đầu với cô ấy.

“Tiểu Uyển, em không hiểu đâu, đàn ông sống trên đời phải có sĩ diện, hơn nữa chúng ta đến trước thì phải được phục vụ trước. Anh không tin người kia có thân phận cao quý đến mức một tay che trời!”

Dứt lời, Chu Bân mặc kệ Tô Uyển nhăn nhó mặt mày rồi hằm hằm đi ra ngoài.

Xong rồi!

Thấy Chu Bân rời đi, cậu nhân viên tái mặt, không dám chần chừ mà chạy theo ngay.

“Tiểu Uyển, Chu Bân này tuỳ hứng quá, cậu nên giữ khoảng cách với anh ta thì tốt hơn”.

Sau khi Chu Bân đi ra ngoài, Lạc Tuyết mới nói với Tô Uyển.

Cô ấy cười khổ đáp: “Tớ cũng biết chứ, nhưng chuyện này hơi lằng nhằng. Mà cậu cũng thấy rồi đấy, mặt anh ta dày siêu cấp vô địch luôn, cứ quấn lấy tớ riết không tha, tớ cũng bó tay rồi!”

Lạc Tuyết chỉ biết thở dài, cô không phải người trong cuộc nên nhiều khi cũng không hiểu hết được.

Cô chỉ góp ý với Tô Uyển trên danh nghĩa bạn thân thôi, còn cô ấy lựa chọn thế nào thì cô không thể can thiệp được.

Ba người trò chuyện cả mười mấy phút mà vẫn chưa thấy Chu Bân quay lại.


Lạc Tuyết cau mày rồi lo lắng nói: “Sao mãi chưa về nhỉ, hay có chuyện gì rồi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK