Nghe thấy thế, những người khác cũng gật đầu.
“Đúng đấy anh Vương, hôm nay mọi người tề tựu đông đủ, chắc chắn sẽ bắt Long Tam giải thích cho anh rõ ràng”.
Mạc Thư Vân vỗ vai Vương Khôn với vẻ đồng cảm.
Long Tam chiếm giữ ở Tân Hải đã lâu, thế lực đã cắm rễ ở đây.
Dù Vương Khôn vẫn còn quyền thế, nhưng nếu không có thêm người ủng hộ thì chưa chắc đã làm gì được Long Tam.
Ông ta gọi Mạc Thư Vân cũng chỉ để tăng sức mạnh cho lời nói thôi.
“Đúng đấy anh Vương, tôi sẽ gọi Long Tam đến đây, nhất định sẽ bắt cậu ta giải thích rõ ràng với chú”.
Ông Lôi nói là làm, lập tức đứng dậy, Mạc Thư Vân vội vàng cản lại.
“Chuyện nhỏ nhặt thế này để tôi làm là được rồi, nếu Long Tam không biết điều, tôi sẽ xử lý ngay!”
Mạc Thư Vân vỗ ngực nói.
“Vậy phiền chú Mạc rồi!”
“Ha ha, chuyện nhỏ mà anh!”
Mạc Thư Vân mỉm cười xua tay, vừa định quay người thì cửa phòng bao đã vang lên tiếng gõ.
“Chắc là Long Tam đến đây, các vị cứ yên tâm, tôi sẽ dạy cho cậu ta một bài học”.
Mạc Thư Vân mỉm cười rồi lập tức đi ra mở cửa.
Ngay sau đó, ông ta đã nhìn thấy Long Tam.
“Long Tam đấy à, sao giờ mới tới? Là lớp người sau, cậu không thấy làm vậy là mất lịch sự à?”
Mạc Thư Vân chắp tay sau lưng rồi cất giọng dạy dỗ.
“Mau vào rồi chào mọi người đi, không thì tôi…”
Thấy Long Tam im thin thít, Mạc Thư Vân thầm đắc ý.
Hừ! Đại ca của Long Hổ Môn thì sao chứ? Vẫn kém ông ta thôi.
Vương Khôn đúng là chỉ được cái chuyện bé xé ra to.
Trong lúc đắc ý, ông ta chợt liếc nhìn tới một phía.
Ngay sau đó, cả người đã cứng đờ.
Ông ta hoảng hốt như nhìn thấy ma quỷ.
Ngay sau đó, Mạc Thư Vân rụt cổ lại, không dám nói gì nữa.
“Sao… sao… cậu ta lại đến đây?”
Mạc Thư Vân lắp bắp với vẻ mặt trắng bệch.