“Nhưng tôi thấy hình như anh ta không phải là vô dụng, nếu vô dụng thì sao lại dám đánh người của tôi?”
Nói đến đây Dương Xuyên dang hai tay ra như có điều suy ngẫm.
“Rốt cuộc là các người nhìn lầm hay tôi sai?”
Chuyện này…
Nghe hắn ta nói thế mọi người đều ngạc nhiên.
Nhất là Lạc Mai và Lạc Vinh Quang đều ngây người.
Sở Bắc thế mà lại còn đắc tội với cậu chủ Dương?
Thằng ranh này có lá gan lớn thế à?
Nếu nói họ nhìn lầm thì chẳng phải thừa nhận Sở Bắc không phải là tên vô dụng sao?
Nhưng nếu nói cậu Dương sai…
Họ không có lá gan đó.
Rốt cuộc Dương Xuyên muốn nói gì?
Chỉ có Lạc Tuyết vẫn cảm thấy hơi lo lắng, cô sợ Dương Xuyên đang nhằm vào Sở Bắc.
Nhưng chỉ vì một chút chuyện nhỏ đó thôi sao?
Đến nỗi thế sao?
“Cậu chủ Dương, tên này thế mà còn đắc tội với anh à? Đúng là to gan bằng trời”.
Lạc Mai lấy cớ lập tức mở miệng mắng.
Lạc Vinh Quang sầm mặt, dĩ nhiên là ông ta đứng về phía Dương Xuyên.
“Cậu chủ Dương, tên họ Sở này không có chút quan hệ nào với nhà họ Lạc cả, cậu muốn dạy dỗ cậu ta thế nào cũng được”.
“Đúng thế, tôi có thể làm hộ chút chuyện nhỏ này”.
Lý Nham bắt lấy cơ hội, tiến đến bước xum xoe nịnh nọt.
“Chỉ là một tên mù thôi, không đáng để anh tự tay đánh”.
Thấy thế ánh mắt Dương Xuyên hiện lên vẻ đắc ý nhưng không thể hiện ngoài mặt.
Ngược lại cười lắc đầu nói: “Các vị nói đùa gì thế, chút chuyện nhỏ mà thôi, tôi không để trong lòng”.
Nói rồi hắn ta cười híp mắt nhìn Sở Bắc: “Lần này đến đây tôi chỉ muốn làm quen với anh Sở, muốn làm bạn thôi”.
Gì cơ?
Câu nói của hắn ta chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang.
Ba người Lạc Vinh Quang đều ngây người.
Đường đường là cậu chủ Dương, là người có địa vị cao thế mà lại muốn kết bạn với tên mù này sao?
Sở Bắc có tài đức gì chứ?