Xử lí xong hai tên trước mặt, Vương Minh đứng trước cửa phòng nhưng không vào mà dùng dị năng quét vào bên trong. Hiện nay trong phòng có 3 tên, một tên đang đứng canh cửa, tên thủ lĩnh và một tên đầu đinh đang ngồi trước cái bàn gần cửa phòng giữ Nguyễn Giai Giai bàn bạc cái gì đó.
Xét trên tình hình này nếu Vương Minh xông trực tiếp vào thì sẽ hạ được tên lính canh cửa nhưng mà hai tên kia lập tức sẽ phản ứng mà bắn hắn ngay. Nhìn tới nhìn lui xung quanh trong căn phòng, Vương Minh mỉm cười, cách chỗ hai tên này không xa có một cái cửa sổ đang he hé mở. Vương Minh liền lập tức mở cửa sổ bệnh cạnh, men theo mép tường đi đến cử sổ mục tiêu. Vị trí thật hoàn hảo, cưa sổ nàm ở phía sau lưng tên thủ lĩnh, ngay trước mặt tên đầu đinh nhưng hai tên này đang bận chỉ chỉ cái thứ gì đó trên bàn nên căn bản là không chú ý đến Vương Minh đang lập lò ở ngoài cửa sổ.
Thây hai người này đang ngồi thẳng hàng nhau, một ý định đánh nhanh diệt gọn hiện ra trong đầu hắn. Vương Minh cấm một lá thép mỏng vừa nhặt được lên, dồn một thành nội khí của bản thân vào trong lá thép đó, phóng về phái hai tên kia. Chiếc là thép với tiếp lực của nội khí hoàn hảo chỉ tạo ra một tia sáng lóe lên trong tích tắc, xuyên qua đầu của tên thủ lĩnh và tên đầu đinh rồi cắm phập vào bức tường đối diện. Nhẹ nhàng, nhanh ngọn và nhất là không một tiếng động, tên đầu lĩnh và tên đầu linh đột nhiên đổ gục xuống bàn, máy chảy lênh láng.
Tên cảnh cửa thấy hai sếp đang bàn bạc “sôi nổi” đột nhiên ngủ gục ra trên bàn, hắn tò mò đến lại gần nhưng khi còn cách hai người kia vài mét, tên canh cửa cảm thay gáy đau nhói, rồi trời đất tối sầm, cả cơ thể hắn lăn ra đất.
Vương Minh thấy thành quả của mình thì rất hài lòng, mọi thứ đều đúng theo kế hoạch. Từ từ tiến vào căn phòng giam giữ người đẹp, Vương Minh thấy nàng đang im lặng, đôi mắt đỏ ngầu sưng húp có lẽ vì khóc quá nhiều, khuôn mặt lầm lem bởi nước mắt chưa khô tuy vậy vẫng không làm mờ đi vẻ kiều diễm đáng yêu của nàng. Vương Minh bần thần trước vẻ đẹp của Nguyễn Giai Giai thì đột nhiên tỉnh mộng bởi tiếng hét của nàng
“Á… các ngươi muốn làm gì ta”
Vương Minh trở về thực tại, cười cười trìu mến với nàng, nói với giọng trầm ấm:
“Đường lo, tôi đến để giải cứu cô”
“Cứu tôi”
Nguyễn Giai Giai nghi hoặc hỏi tuy vậy trong lòng nàng có một tuy vui mừng. Vương Minh không nói gì chỉ gật đầu rồi đi đến cởi tró cho nàng. Nhìn thấy những vết hằn đỏ do dây thừng xiết chặt trên đôi tay trắng ngần của người đẹp, Vương Minh thầm rủa đám người bắt cóc này đứng là vô lương tâm không biết thương hoa tiếc ngọc là gì cả, một nỗi xót xa chợt lóe lên trong mắt Vương Minh. Hắn thề trong lòng tí nữa phải giết chết đám bắt cốc chết dẫm kia. Được giải thoát, Nguyễn Giai Giai mới tin người đàn ông thần bí trước mặt trong lòng xuất hiện một sự cảm kích và vui mừng nhưng lại nghe thấy tiếng súng đạn vang lên bên ngoài, trong lòng nàng lại run sợ nói
“Nhưng bọn bắt cốc bên ngoài hung hãn lắm, chúng còn có súng nữa”
Vương Minh cười hắc hắc lấy tay véo hai bên má của nàng nói
“Hắc hắc… chỉ một bọn tép riu, cô em chờ ở trong này đi”
Nói rồi Vương Minh không chậm chân lập tức đi ra ngoài. Khi thân người của người đàn ông đa biến mất sau cánh của, Nguyễn Giai Giai vẫn đứng đó bần thần, hai bàn tăng bưng hai bên má đang đỏ hồng lên tại chỗ Vương Minh đã véo nàng. Xoa xoa hai bên má một cảm giác thân thuộc hiện ra trong lòng nàng.
“Chẳng lẽ là anh ấy”
Vương Minh không hề hay biết rằng hắn đã chuẩn bị rất ki tháo kinh, thay đổi giọng nói nhưng chỉ một hành động theo thói quen của hắn thôi đã nhen nhóm trong lòng Nguyễn Giai Giai một mối nghi ngờ. Thực ra không thể trách hắn, cái thói quen này mới thành. Chẳng là dạo gần đây tiếp xúc nhiều với Nguyễn Giai Giai nên quan hệ cũng không còn lạnh nhạt và cố kị như lần đầu gặp nữa, dần dần Vương Minh phát hiện nàng là một cô gai xinh đẹp thông minh, thuần khiết nhưng có nhiều lúc tính tình rất trẻ con nên những lúc đó Vương Minh lại véo hai cái má của nàng nhưng mà da nàng quá mịn, làn da trơn loáng mát lạnh mà má rất đày dặn, Vương Minh mỗi lần véo má nàng cảm thấy rất thích thú vì vậy dạo gần đấy hắn rất nghiền cái trò này dần dần thành một thói quen, cứ mỗi lần trêu chọc Nguyễn Giai Giai là hắn lại véo véo hai cái má đang yêu của nàng ta.
Vương Minh ra ngoài, tiện tay xác khẩu AK-47 của tên lính canh cửa nhẹ nhàng đi xuống dưới. Lúc này gần 20 tên cướp đang mải đối phó với cảnh sát nên không chú ý đến Vương Minh đang tiến đến gần chúng. Khi đến khoảng cách thích hợp, Vương Minh không chút do dự nâng khẩu AK lên phơ một loạt đoạn vào đám người trước mặt. Quá bất ngờ nên không tên nào kịp thời ẩn nấp, rất nhanh trước mặt Vương Minh hiện giờ chỉ còn lại gần 20 cái xác người, máu me chảy lênh láng thấm dẫm mặt đất. Thấy vậy sát tâm trong Vương Minh khẽ động, tình hình là nếu hắn còn tiếp tục ở đây e rằng không thể không chế nổi bản thân nữa vì vậy hắn nhanh chóng thu lượm tất vũ khí của bọn bắt cóc, đằng nào đây toàn là hàng tốt khó kiếm ở trong nước nên nếu để rơi vào tay lũ cảnh sát thật là phi. Đồng thời với đống vũ khí này thì cái bang mới thanh Nhưng lúc này lại nảy sinh ra một vấn đề cái đống đạn dược và súng ông này quả thật là quá cồng kềnh a, mang ra ngoài là việc cực khó khăn.
Đúng lúc này hắn nhìn thấy chiếc xe 10 chỗ mà bọn bắt cóc dùng để bắt cóc Nguyễn Giai Giai, Vương Minh tiến lại gần thì vui mừng như rơn. Lần này hắn thật sự phải cảm ơn đám bắt cóc này, không chỉ tặng hắn một món quá thật tốt a. Không chỉ cái đống súng ống đạn dược kia mà cả chiếc ô tô trông cà tàng này nhưng mà lại được bạn chúng “độ” lại, động cơ V8, vỏ được thay mới trông cà tàng cũ cũ nhưng mà hoàn toàn có thể chống đạn.
Vương Minh cười hắc hắc, tống hết chiến lợi phẩm lên xe. Định nổ máy rời đi nhưng mà hắn nhận ra hiện nay có 2 vấn đề. Thứ nhất là ở ngoài kia có ít cũng phải vài chục khẩu súng đang chĩa vào hắn, hắn mà lái ra dù chiếc xe này chống đạn nhưng lốp xe không chống được nên có nguy cơ vừa mất cả chì lần chài., thực sự là hắn không hề ngán đám cảnh sát ngoài kia nhưng sợ nhất là lộ mặt của mình lúc đó thì phiền phức to; vấn đề thứ hai là cô tiểu thư Nguyễn Giai Giai kia, tí nữa khi cảnh sát ập vào mà thấy lũ bắt cóc bị chết hết chắc chắn sẽ tra hỏi nàng, cô bé này hôm nay cũng đã quá đủ phiền phức rồi nền Vương Minh không muốn mang phiền phức thêm đến cho nàng nữa.
Xoa xoa cái cằm nhẵn nhụi của mình, cuối cùng Vương Minh đã nghĩ ra một cách. Vương Minh đi lên phòng giam Nguyễn Giai Giai, nàng ta thấy hắn xuất hiện thì đặt tay trước ngực thở phào nhẹ nhõm. Vương Minh thấy vậy biết là nàng đang lo lắng cho hắn, cũng khá là cảm động nhưng vì không còn nhiều thời gian nên không nói dông dài nữa, trức tiếp vào đề
“Đám bắt cóc tôi đã giải quyết xong. Một lát nữa cảnh sát xông vào, để tránh phiền phức mong nàng tha lỗi”
Nói rồi tiến đền giơ tay lên. Nguyễn Giai Giai không có ý lùi lại hay hoảng sợ bởi nàng biết người đàn ông này không hại mình. Nàng là một nữ nhân thông minh, nàng biết nếu tí nữa cảnh sát xông vào thấy đám bắt cóc bị hạ gục chắc chắn sẽ tìm nàng truy hỏi sự việc vì vậy Nguyễn Giai Giai biết người đàn ông kia đang nghĩ cho nàng, hắn muốn tránh mang phiền phức đến cho nàng. Trong lòng thoáng xuất hiện một ít rung động, Nguyễn Giai Giai hít một hơi thật sâu cố lấy hết can đảm
“Anh có thể cho em biết danh tính được không”
“Không” Vương Minh lạnh lùng đáp
“Vậy em có nhìn thấy khuôn mặt của anh được không… Đương nhiên là em muốn biết ân nhân của mình trông hình dạng như thế nào đẻ sau này…”
Vương Minh suy nghĩ đề nghĩ của nàng. Thực ra cho nàng thây khuôn mặt của mình cũng không sao, căn bản là lúc nào mình cũng đeo cái kính dày cộp, đầu tóc bù xù khác hẳn bây giờ, cho dù nàng ta có mắt thân đi chăng nữa e rằng cũng khó nhận ra. Nghĩ vậy Vương Minh cũng không từ chối bỏ chiếc mũ lưỡi trai xuống đồng thời nói thêm một câu
“Tôi cứu em là bởi vì chướng mắt trước hành động của đám bắt cóc kia, tôi không mong em trả ơn gì cả vì vậy không nên tìm tôi”
Nguyễn Giai Giai lúc này đang ngây người ngắm nhìn dung nhân của người đàn ông đã cứu mình. Mắc dù khuôn mặt cũng không phải gọi là bạch mã hoàng tử nhưng trông cũng ưa nhìn, khá là hiền lành nhưng cái ánh mắt đó, cái ánh mắt tinh thâm sâu khó lường và rất quen thuộc. Chính cái ánh mắt đó khiến cho phần nghi hoắc trong lòng nàng cao hơn. Lần cấn suy nghĩ một hồi nàng quyết đinh thử một phen, miêng e thẹn nói
“Anh có thể cho em ôm một cái được không”
Ôm? Tât nhiên là được rồi. Tự dưng có thịt dâng lên miệng, có cơ hội được tiếp xúc với cái thân thể tuyệt mĩ của người đẹp Vương Minh ngu gì mà không đồng ý cơ chứ. Vương Minh tiến lại dang dộng đôi tay của mình ôm Nguyễn Giai Giai vào trong lòng. Một mùi thơm từ cơ thể phụ nữ xộc vào mũi Vương Minh khiến hắn rất thích thú, tâm tình nhộn nhạo. Cơ thể Nguyễn Giai Giai rât mềm mại, ôm lại rất thích. Không hiểu sao tim hắn lại đập rất nhanh, loạn nhịp trong lòng thấy có chút hồi hộp. Đôi ma trảo của hắn mới là thứ đang chết nhất, lúc đầu hai tay vuốt ve tấm lưng ong của người đẹp nhưng không hiểu một lúc sau một bàn tay chết tiệt của hắn từ lúc nào đã mò xuống cặp mông no tròn phía dưới, xoa xoa thỉnh thoảng còn nắn bóp nhéo vào đó vài cái. Sự đàn hồi và co dãn của cặp mông kia khiến hắn càng hưng phấn lên, lửa dục bừng bừng trong lòng và tất nhiên sẽ có phản ứng sinh lí. Phía bên dưới, tiểu Vương Minh đã hùng dũng đứng dậy, vì tư thế của hai người đang dính chặt vào nhau mà chiều cao hai người cũng bằng bằng nhau nên thằng nho đang cạ cạ vào phần bụng dưới của Nguyễn Giai Giai. Kích thích mạnh đến từ bàn tay và phần dưới khiến ham muốn trong người Vương Minh bừng cháy dữ đội ,cả người hắn nóng bừng bừng, miệng hắn bất chợt nhắm lấy cái cổ trắng ngần kia mà hôm ngấu nghiến
Còn về phái Nguyễn Giai Giai thì lúc này nàng vừa thẹn thùng xấu hổ lại vừa kích thích. Đây là lần đầu tiên nàng thân mật với một người khác giới như vậy vì vậy không tránh khỏi có chút bối rối và thẹn thừng, khuôn mặt nàng hiện đang đỏ bừng nóng ran lên. Lí trí mách bảo nàng rằng nếu tiếp tục tình trạng này là rất nguy hiểm nhưng mà cơ thể nàng không nghe theo sự điều khiển của nàng nữa. Kích thích mãnh liệt của nam nhân ở mông, cổ và nhất là phần bụng dưới của nàng khiến nàng cảm thấy kích thích vô cùng, cái miệng anh đào không kìm chế được khẽ rên nhỏ vài tiếng kiều mĩ, đầy câu hồn.
Nghe thấy tiếng rên rỉ chết người đó, chút lí trí cuối cùng của Vương Minh như bị đánh tan mất. Giờ đây hắn dường như quên mất hoàn cảnh bản thân, giờ dây trong lòng hắn chỉ có duy nhất một thứ đó chính là dục vọng mãnh liệt đã lên đến đỉnh điểm. Vương Minh bế Nguyễn Giai Giai nằm lên chiếc giường gần đó, cả thân người đè lên người nàng.
Môi Vương Minh đặt lên môi nàng, đầu lưỡi tham làm tiến vào trong quấn lấy cái lưỡi nhỏ nhắn thơm thơ. Đôi bàn tay cũng không hề nghĩ ngơi, tay trái thọc vào sâu bên trong cái áo T-shirt cổ tròn ngắn tay của nàng mà xoa bóp một bên núi đồi còn tay phải đang lởn vơn ở cái bắp đùi trắng phau thon dài phía dưới.
Vì đây là lần đầu tiên hôn nên kĩ thuật cua Nguyễn Giai Giai còn quá kém, mới được một lúc thì hô hấp đã trở lên khó khăn. Thấy vậy, Vương Minh mới tách môi mình ra tiếp tục tiến xuống cái cổ dài trắng của nàng. Còn ở phía dưới bàn tay của hắn đã cởi bung chiếc khuy và khóa của chiến quần short, thẳng tiến vào trong tạp kích vào bên trong khu vực tối mật cua Nguyễn Giai Giai. Lúc này Nguyễn Giai Giai cũng cảm thấy bên dưới đang bị bàn tay to và thô ráp của nam nhân đùa bỡn, nàng muốn lôi nó ra nhưng những đợt kích thích mãnh liệt ở đó khiến cả cơ thể nàng bủn rủn không còn một tí sức lực nào cả, hô hấp càng lúc dồn dâp hơn. Việc duy nhất nàng có thể làm bây giờ là ngắt ngao ôm cỏ của nam nhân, tiếng rên rĩ càng lúc càng lớn.
Phải biết là Vương Minh không phải là trai tân, lúc 15 tuổi bị đám đàn anh trong tổ chức rủ rê nên đã nếm thử không ít lần mùi vị của đàn bà, có thể nói kĩ thật của hắn cũng đã được tôi luyện lên hàng cao lắm rồi vì vậy thử hỏi với một cô gái mới lần đầu như Nguyễn Giai Giai thì làm sao chịu nổi. Rất nhanh nàng đã đạt lên đinh, cả cơ thể nàng căng cứng rồi run mạnh một hồi, thở dài một tiếng nặng nề, cả cơ thể mềm nhũn vô lực, vòng tay quanh cổ nam nhân cũng không siết chặt như trước nữa.
Lúc này ý thức nàng đã phục hồi được một phần, nàng đua đôi môi đến gần tay nam nhân, phả một hơi thở nóng bóng, thủ thỉ nói
“Vương Minh, đừng ở đây”
Vương Minh đang mê đám trong khoái hoạt đột nhiên thấy nữ nhân gọi tên mình cả cơ thể run lên, ý thức đã trở lại phần nào. Vội vàng lui người về phía sau, hoảng sợ nhìn Nguyễn Giai Giai. Lúc này Nguyễn Giai Giai mặc dù cơ thể khá mệt mỏi nhưng mà vẫn cố ngồi dậy, nhìn hắn với ánh mắt kiều mị, trìu mến nói
“Đúng là anh rồi, Vương Minh”
Tất cả phản ứng nãy giờ của Vương Minh, Nguyễn Giai Giai đều đã thây cả, công thêm khuôn mặt lúc này của hắn nên nàng mới mười phần khẳng định người nam nhân trước mặt này chính là Vương Minh. Rồi lại nhìn bàn tay ướp nhẹp của hắn, quay ra nhìn hạ thân của mình ngượng ngùng e thẹn, vội chỉnh lại quần áo , đi đến gần hắn.
Luc này Vương Minh đã lấy lại được ý thức, hắn đã biết mọi chuyện đã đi quá đà rồi. Vương Minh tự trách mình tại sao lúc đó lại sơ ý như vậy nhưng hắn không có thời gian để nghĩ nhiều, điều cần thiết nhất phải làm bây giờ là cô bé Nguyễn Giai Giai trước mặt.
Vương Minh đang đứng suy nghĩ thì Nguyễn Giai Giai đã ôm lấy hắn, thủ thỉ vào tai hắn nhưng vì đang tập trung suy nghĩ nên Vương Minh không để ý. Một lúc sau hắn mới nhận ra người đẹp đang ở trong lòng mình, Vương Minh nhìn nàng thở dài một tiếng, giọng nhẹ nhàng nâng khuôn mặt đáng yêu của Nguyễn Giai Giai lên nói
“Hãy coi đây như là một giấc mơ nhé”
Nói rồi Vương Minh nhìn chằm chằm vào mắt nàng, nội khí trong toàn thân tập trung vào đôi mắt, đẩy Vu thuật lên mức cao nhất. Nguyễn Giai Giai lúc lúc đầu cả thân thể bỗng run run lên, đôi mắt như ngây dại rồi đột nhiên rơi vào hôn mê. Vương Minh đỡ nàng lên chiếc ghế, dùng dây thừng trói nàng lại trên chiếc ghế. Để cẩn thận hơn Vương Minh còn lấy hai miếng vải che mắt và nhét vào trong miệng nàng. Thấy chuẩn bị đã xong cả, Vương Minh vội vàng đi xuống dưới.