Mục lục
[Dịch]Siêu Cấp Ác Ma- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi thứ đều đúng như theo kế hoạch Vương Minh đã dự tính, ngoại trừ một việc duy nhất chính là chiếc xe chở rác này. Lúc chiếc xe đi qua một thị trấn nhỏ, Vương Minh thấy vậy liền lập tức nhảy xuống. Nhìn bầu trời tối đen lúc này, Vương Minh đoán bây giờ chắc là đã tối muộn rồi. Nếu đúng như dự tính thì hắn có khoảng 2 tiếng đồng hồ nữa để chạy càng xa càng tốt trước khi bị phát hiện việc bỏ trốn.

Nhưng mà khổ nỗi cơ thể hắn vừa mới phục hồi lại một phần sức mạnh, lại dùng nhiều sức cho vào các màn mạo hiểm lúc nãy nên giờ đây muốn chạy xa là không có khả năng. Chỉ còn có thể có một cách duy nhất là gọi người đến đón mà thôi. Theo thói quen Vương Minh sờ tay vào trong túi nhưng không thấy điện thoại đâu, lúc này hắn mới nhớ ra đây không phải là bộ quần áo của hắn, mà cho dù là quần áo của hắn thì trước khi đánh nhau với Mark hắn đã để điện thoại ở trên xe rồi. Vì vậy Vương Minh chỉ còn có cách đến nhà dân nào xung quanh đây gọi nhờ điện thoại mà thôi. Nhưng đến đây là lại xuất hiện một vấn đề, bộ dạng của hắn lúc này bẩn thỉu không khác gì ăn xin ngoài đường, lại vừa nằm trong đống rác nên toàn thân hắn bốc ra một thứ mùi khó chịu, cho dù đứng cách xa mấy mét cũng không thể nào ngửi nổi. Nếu lúc này có tiền trong người thì tốt quá…

Thở dài chán nản, Vương Minh đút tay vào túi quần đột nhiên thấy bàn tay chạm phải một thứ gì đó. Lấy thứ đó ra Vương Minh nhất thời kinh hỉ, là một cái ví tiền nhỏ của con gái. Mở ví ra kiểm tra, bên trong có khoảng hơn 3 triệu đồng. Đúng là ông trời có mắt, lúc éo le này lại bố thí cho hắn một cục vàng to đùng. Vương Minh vui vẻ, cầm xấp tiền trên tay đi vào trong một nhà dân gần đó

Cộc… cộc…. cộc….

“Ai đó”

Từ trong vang lên giọng của một người đàn ông, nghe qua có vẻ đang rất là bực mình. Đây là điều đương nhiên, các bạn thử tưởng tượng xem, mình đang ở trong nhà chuẩn bị ôm vợ đi ngủ, sắp đến đoạn cao trào tự nhiên có một tên điên nào đó chạy đến trước của nhà đập cửa uỳnh uỳnh thì không tức mới là lạ đó. Cánh cửa mở ra, một người đàn ông da găm đen, khuôn mặt chữ điền cau có xuất hiện. Thấy ông ta chỉ khoác cái áo sơ min trên người, để phanh ngực lại liếc mắt ngó qua vai người đàn ông này thấy có một người phụ nữ trên giường quần áo đầu tóc xộc xệch không gọn gàng, Vương Minh biết hắn đã làm kì đã cản mũi, phá hoại chuyện tốt của người ta rồi. Vì vậy không muốn đứng lại lâu, Vương Minh giơ xấp tiền 3 triệu đồng lên, nói

“Có thể cho tôi mượn điện thoại và một bộ quần áo được không”

Người đàn ông này lúc đầu nhìn thấy Vương Minh lại ngửi thấy mùi từ người hắn thì nhăn nhó như khỉ ăn ướt, tính định vớ lấy cây chổi sau cửa đập cho một trận nhưng khí nhìn thấy xấp tiền trên tay hắn thì hai mắt sáng rực lên như đèn pha ô tô.

Người đời nói không bao giờ sai cả, không ai có thể cưỡng lại sức hút từ đồng tiền. Trên mạng từng có một câu hỏi nếu đặt trước mặt bạn là một vali tiền và một người phụ nữ khiêu gợi nóng bỏng đang nằm khỏa thân, bạn sẽ chọn cái nào? Vali hay phụ nữ? Không có gì bất ngờ khi đại đa số đáng nam nhi được hỏi thì 99% người được hỏi đều trả lời là chọn vali mà nguyên do rất đơn giản, “có tiền là có tất cả”. Câu này hoàn toàn đúng với trường hợp của Vương Minh hiện nay. Người đàn ông kia vừa thấy xấp tiền là lập tức khuôn mặt dãn ra, nụ cười có chút gượng ngạo và giả tạo xuất hiện, giọng nói hết sức ân cần

“Tất nhiên tất nhiên, tiên sinh mời vào nhà đợi tôi tí. Mọi thứ sẽ có ngay”

Vương Minh bước vào trên trong nhà. Căn nhà này là một căn nhà cấp 4 (tức là nhà 1 tầng ý), bên trong nhà cũng không có gì quá đáng giá ngoài một chiếc tivi 20 inch và chiếc tủ lạnh. Người đang ông kia mời Vương Minh ngồi xuống chiếc ghế gỗ rồi lập tức chạy vào trong thương lượng với vợ. Gian phòng phía trong truyền lên tiếng của hai người nhưng chỉ một lúc rồi lại im lăng, người đàn ông bước ra hướng về phía Vương Minh đang ngồi, người hơi cúi xuống nói

“Tiên sinh, mời tiên sinh đi tắm rửa”

Vương Minh gật đầu, theo sự hướng dẫn của người đàn ông đi vào trong phòng vệ sinh. Phòng vệ sinh ở đây có thể nói là không quá mức tiện nghị, không có bồn rửa mặt, không có bồn tắm,… nhưng Vương Minh lúc này không để ý đến nhiều thứ như vậy, việc hắn muốn làm bây giờ là làm sao mà tẩy sạch cái thứ mùi kinh khủng trên người hắn. Tắm rửa xong, Vương Minh mặc bộ quần áo mà hai vợ chồng đã chuẩn bị sẵn ở trên chiếc bàn gần phòng vệ sinh. Một chiếc quần vải, một chiếc áo sơ mi, Vương Minh cũng không bận tâm lắm bởi hắn là một kẻ mù về thời trang, theo quan niệm của hắn thì quần áo đối với nam giới chỉ có tác dụng gì khác nữa, chính vì vậy mà quần áo của hắn mặt ngày thường rất sơ sài, qua loa.

Vương Minh bước ra ngoài nhận điện thoại từ tay người đàn ông. Bấm dãy số điện thoại của Hầu Dũng. Sau một hồi đổ chuông, giọng ồm ồm của Hầu Dũng vang lên từ trong điện thoại

“Alo. Ai đấy”

“Hầu Dũng. Là anh Vương Minh đây”

“Á. Vương ca. Là anh thật sao?” Hầu Dũng vừa sửng sốt lại vừa vui mừng nói

“Là anh. Bây giờ chú cho đến đây đón anh ngay”

“Vâng, em đến đó ngay. Mà anh đang ở đâu?”

Vương Minh quay ra hỏi người đàn ông rồi nói

“Chú đi qua trạm thu phí số 1 trên đường quốc lộ phía bắc thành phố khoảng vài trăm mét nữa thì sẽ thấy một ngã tư, dừng sẽ ở đó đợi anh.”

“Vâng em đi ngay.”

Nói xong Hầu Dũng vội vàng cúp máy. Vương Minh trả lại điện thoại cho người đàn ông, cảm ơn hai vợ chồng này rồi lập tức đi đến ngã tư ở quốc lộ. Từ thị trấn này đến nơi hẹn khoảng 2 km, mất khoảng nửa tiếng đi bộ Vương Minh, băng qua một đoạn đường đất và một đoạn đường bê tông, cuối cùng Vương Minh đã đến chỗ hẹn. Vừa đến nơi Vương Minh đã thấy xe của Hầu Dũng đang ở đó. Mở cửa xe, Vương Minh ngồi vào ghế bên cạnh tay lái, không để Hầu Dũng nói gì Vương Minh đã nói trước

“Lái xe. Về tổng bộ”

Hầu Dũng không nói gì nữa, lập tức lái xe về tổng bộ Hắc bang. Mãi một lúc sau hắn mới lên tiếng

“Hai ngày qua đại ca biến mất làm bọn em và chị dâu lo lắng quá”

“Ừm. Anh có việc đột xuất”

Nghe Hầu Dũng nói Triệu Vận lo lắng cho mình, trong lòng Vương Minh cảm thấy hơi có lỗi. Tối hôm đó nói sẽ về nhà vậy mà liền một mạch đi suốt hai ngày liền. Chắc chắn nàng ta rất lo lắng lắm đây. Vương Minh lấy điện thoại bấm số máy bàn ở nhà

“Alo.”

Giọng trong trẻo của Triệu Vận vang lên nhưng Vương Minh có thể nghe thấy một nỗi buồn trong giọng nàng, điều này khiến lòng Vương Minh quặn đau. Vương Minh cảm thấy vô cùng có lỗi quá vô lương tâm, vội nói

“Vận Vận à, anh Vương Minh đây. Em có khỏe không”

“A. Anh Minh”

Triệu Vận sửng sốt thốt lên, lập tức nàng trở lên vui mừng, như một chú chim nhỏ ríu rít nói

“Đúng là anh không Vương Minh.”

“Ừm. Là anh. Xin lỗi đã làm em lo lắng”

“Vâng. Trong hai ngày anh mất tính em và đám Yên Yên rất lo lắng, Phan Hoàng và Giai Giai còn gọi điện cho người của nhà hắn đi tìm anh nữa.”

Vương Minh nghe vậy thì vô cùng cảm động. Không ngờ mọi người lại quan tâm và lo lắng cho mình như vậy. Nhớ lại trước kia khi chỉ có một thân một mình, dù có bị thương hay chết cũng không có ai thật lòng quan tâm đến mình như vậy. Vương Minh nói chuyện với Triệu Vận vài câu rồi lại bấm số điện thoại của mấy người mà hắn quen, thông báo việc hắn đã trở về, nói chuyện hỏi thăm vài câu rồi mới cúp máy. Trả lại máy điện thoại cho Hầu Dũng, lúc này Vương Minh mới nhận ra mình đã đến đi vào trong nội thành. Hắn liếc nhìn Hầu Dũng nói

“Hình như chú có chuyện cần nói với anh”

“Bọn chúng đã đến”

Hầu Dũng vẫn chăm chú nhìn đường nói. Đây là cách nói chuyện của Hầu Dũng, thẳng thắn, ngắn gọn không hề lòng vòng. Đúng tác phong của một quân nhân chính trực nhưng bất quá Vương Minh lại rất thích, đỡ phải tốn thời gian nói chuyện dông dài. Vương Minh nghe thấy Hầu Dũng nói vậy thì cau mày nói

“Là bang nào?”

“Không phải người của hắc đạo. Bọn chúng là đám người bôn “bột mì” với Mặt Sẹo”

“Là bọn chúng? Khi nào?” Vương Minh trong lòng không khỏi mừng thầm cuối cùng thì cá đã cắn câu, đúng là không bõ công hắn ngồi buông cần suốt thời gian vừa qua.

“Vào chiều hôm qua. Một tên tự xưng là Số 1 đến muốn nhờ em chuyển lời đến anh bảo trước chiều mai hãy gọi điện vào số này bàn bạc”

Hầu Dũng một tay lái xe, một tay móc từ trong túi ra một tấm danh thiếp đưa cho Vương Minh. Tấm danh thiếp này có thể nói là đơn sơ hết mức, bên trên chỉ có đúng hai dòng, dòng thứ nhất ghi tên chủ nhân của tấm thẻ này: Số 1, dòng thứ hai thì ghi một số điện thoại. Cất danh thiếp vào trong túi áo, Vương Minh nhìn chàm chằm vào làn xe cộ tấp nập phía trước hỏi

“Thế các chú có hành động gì chưa”

“Khi tên đó rời đi bọn em đã cho người đi theo dõi nhưng lại để mất dấu của hắn. Vấn đề này rất quan trọng nên bọn em không dám tự tiện, đợi anh trở về quyết định”

Vương Minh gật đầu hài lòng. Hắn rất vừa lòng với cách làm việc của anh em họ Hầu, có việc gì đơn giản thì tự mình giải quyết, chỉ khi có việc hệ trọng thì mới làm phiền hắn ra tay. Cách làm việc này có hai lợi ích thứ nhất chính là giúp Vương Minh có thêm nhiều thời gian rảnh rỗi hơn, không phải mất công lo những việc cỏn con trong bang, thứ hai là hắn có thể thấy được năng lực làm việc của những thuộc hạ. Đúng là nhất tiễn hạ song điêu.

“Dừng xe”

Khi chỉ còn cách tòa nhà tổng bộ Hắc bang đúng một con phố Vương Minh đột nhiên kêu lên. Hầu Dũng phản ứng rất nhanh, lời nói của Vương Minh vừa dứt thì lập tức chân hắn nhấn vào phanh xe. Nhưng do đang đi nhanh lại phanh quá gấp cho nên chiếc xe lết thêm trên đường một đoạn nữa rồi mới chịu dừng lại

“Có chuyện gì sao đại ca”

Hầu Dũng khó hiểu hỏi Vương Minh. Vương Minh chỉ về phía xa, chỉ vào cửa hàng rửa xe ở chỗ ngã ba, nói

“Chú có nhận ra ai kia không?”

Hầu Dũng nhìn theo hướng Vương Minh chỉ, cũng may là con đường này đủ ánh sáng lại với lại mắt của Hầu Dũng cũng khá là tinh tường nên hắn thấy rõ được hoạt cảnh ở trước cửa. Trước cửa hàng rửa xe cũ nát có một nhóm người bước ra từ chiếc xe 10 chỗ cũ kĩ. Đám người này không lập tức vào trong mà đứng ở trước cửa, ngó nghiêng canh phòng xung quanh. Dường như chúng đang đợi thứ gì đó. Hầu Dũng dũng lại nhìn kĩ đám người này thì thấy toàn gương mặt lạ hoắc, không chút quen thuộc nào, Hầu Dũng toan hỏi Vương Minh thì Vương Minh đã cướp lời trước

“Chú có nhận ra không. Hai tên đứng trước cửa của cái cửa hàng đó chính là hai tên đàn em đã đưa tên Bạch Hổ vào viện trong cái bữa tiệc đó”

Nghe thấy vậy sắc mặt của Hầu Dũng hơi tái đi. Hắn nhìn kĩ lại đồng thời lục lại trí nhớ vào thời điểm đó. Quả thật hai tên đang đứng ở trước cửa có chút quen quen. Đúng lúc này một chiếc xe taxi dừng lại trước cửa hàng, lập tức mấy tên đứng trước cửa đang lộn xôn tập trung lại thành hai hàng chỉnh tề hai bên, tao thành một lối đi vào bên trong cái cửa hàng rửa xe đó. Hành động này phải nói là rất khoa trương nhưng bây giờ đang là buổi tối, con phố lại vắng vẻ không một bóng người qua lại nên chúng không lo cái hành động có phần khoa trương quá mức này bị người khác để ý.

Cánh cửa chiếc xe taxi mở ra, một thân người to lớn bước xuống. Hầu Dũng thấy người này thì hai mắt mở lớn, trợn trừng rồi lại quay ra nhìn Vương Minh. Vương Minh gật đầu, nói

“Xem thế đủ rồi. Vòng qua đừng khác đi đi, đừng để bọn chúng phát hiện”

Hầu Dũng gật đầu. Hắn lập tức quay đầu xe, đi vào trong ngõ lớn gần đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK