Người trung niên bước đến vị trí giữa sảnh, đứng nhìm Vương Minh với ánh mắt miệt thị. Đồng thời như để biểu dương lức lượng bản thân, hai bàn tay to lớ của hắn xé toạc bộ âu phục trên người lộ ca cả một cơ thể chằng chịt vết dao chém. Ở chính giữa lồng ngực vạm vỡ kia có xăm hình một con Bạch Hổ rất tinh xảo. Lúc này Hắc Cẩu bên cạnh Vương Minh bỗng “A” lên một tiếng, hai mắt mở lớn nhìn vào hình xăm trên ngực người trung niên
“Có chuyện gì sao”
Vương Minh thấy biểu hiện quái lạ của hắn liền quay ra hỏi. Hắc Cẩu liền ghé sát vào tai Vương Minh, đồng thời ánh mắt vẫn liếc nhìn người trung niên trước mặt:
“Em nhận ra hắn rồi, hắn là Bạch Hổ, một trong bốn đại tướng của Liên minh các tiểu bang. Em nghe nói hắn có thể dùng một tay để bóp chết người đó. Đại ca cẩn thận”
“Ghê gớm vậy sao”
Vương Minh liếc mắt nhìn người trung niên trước mặt, đồng thời sau đó ném cho bốn người phía sau một ánh mắt an tâm. Vương Minh tiến lên phía trước một khoảng thì dừng lại, hỏi
“Ngươi là Bạch Hổ phải không”
“Phải” Tên Bạch Hổ trả lời
“Ta nghe nói ngươi có thể bóp nát cổ người khác bằng một tay”
“Đúng”
“Ta rất muốn thử xem thế nào. OK chứ. Đương nhiên nếu ngươi làm được thì 100 triệu này sẽ là của ngươi”
Nói rồi Vương Minh búng tay ra hiệu cho Hắc Cẩu. Hắc Cẩu mở chiếc vali mà Vương Minh đã chuyển bị từ trước. Chiếc vali mở ra, hai mắt tên Bạch Hổ sáng lên, bên trong chứa đầy tiền mặt mà toàn tờ trị giá 500 nghìn đồng. Không cần suy nghĩ tại sao đối phương lại đứa ra yêu cầu khó hiểu như vậy, tên Bạch Hổ không một lời dư thừa nào nửa, xông lên một tay bóp lấy yết hầu của Vương Minh. Hắn siết chặt lực ở bàn tay lại, tâm trạng đang hí hửng bởi chưa bao giờ hắn được kiếm một món tiền dễ như thế này. Nhưng vài phút sau thứ hai mong đợi lại không đến, không một sự giãy dụa hay tiếng thở hổn hết nào xuất hiện cả, khó hiểu hắn nhìn kĩ lại Vương Minh thì thấy thần sắc của đối phương vẫn hồng hào như bình thường, không chút gì biểu hiện của việc bị bóp nghẹt yết hầu cả. Đinh nhin là mình chắc còn nhẹ tay, tên Bạch Hổ tính gia tăng thêm lực đạo thì đột nhiên bàn tay của Vương Minh chộp lấy cổ tay hắn, đồng thời một trận đau đớn xuất hiện khiến hắn phải buông yết hầu của Vương Minh ra. Lúc này Vương Minh nhìn tên Bạch Hổ đang nhăn mặt vì đau đớn, miệng chế giễu
“Ta nghĩ tốt nhất ngươi nên đổi biệt hiệu là Bạch Miêu đi”
Nói xong, Vương Minh tặng ngay cho đối phương một cước vào ngực. Cả người tên Bạch Hổ bay về phía sau, va mạnh vào chiếc cột gần đó rồi rơi xuống đất bất tỉnh. Cả hội trường lại một phen im lặng, mọi người đêu sững sờ chết lặng. Trong giới hắc đạo Đông Doanh, cái tên Bạch hổ của Liên minh các tiểu bang như tiếng sâm bên tai, người người đều kính sợ trước sức mạnh và sự tàn nhẫn của hắn nhưng hiện này thì sao, trước mặt người thanh niên gầy yếu kia không những không bóp chết được đối phương mà còn bị người thanh niên này tặng cho một cước hạ đo ván. Giờ đây tất cả mọi người đều nhìn Vương Minh và Hắc bang mới thành lập kia với một ánh mắt dè chừng và kiêng dè. Thấy biểu hiện của mọi người như vậy Vương Minh rất là hài lòng, hành động lúc trước của Vương Minh có phần khoa trương nhưng hắn không thể không không làm thế bởi nếu không đám người ở đây lại nghĩ Hắc bang của hắn là một trái hồng thích bóp như thế nào thì bóp. Hứng chí nhìn lên những người ở phía trên, Vương Minh nói giọng có chút kiêu ngạo
“Các vị thấy lễ vật ra mắt của chúng tôi thế nào”
Đám người nãy yên lạng nhìn Vương Minh một lúc rồi Trần lão đứng dậy vỗ tay, cười lớn
“Đúng là tuổi trẻ tài cao, tre già măng mọc. Nhìn ngươi ta lại thấy mình hồi trẻ nhưng ta nhắc ngươi nhớ một câu làm người phải biết thu liễm một chút”
Nói những lời cuối, Trần lão gằn giọng từng chữ một. Vương Minh đương nhiên ngửi thấy mùi đe doa trong lời nói của Trần lão, tuy không thích bị người khác ức hiếp như vậy nhưng nghĩ lại tình hình hiện nay Vương Minh nén nhịn, khuôn mặt vẫn duy trì nụ cười ban đầu nói
“Nhất định, nhất đinh, đa tạ Trần lão đã chỉ bảo”
“Được rồi cái lễ này coi như chúng ta nhận, các ngươi về đi”
Không nói thêm lời nào nữa, mắc kệ ánh mắt bất mãn của đám người ngồi phía dưới, Trần lão phất tay tiến khách. Vương Minh cũng không muốn ở lại đây thêm phút nào nữa bởi nơi này quá buồn tẻ, thế là Vương Minh cùng với bốn người Hầu Dũng đi ra xe trở về. Trần lão cũng lấy cớ thân thể mệt mỏi liền dời đi.
,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,
Biệt thự Nguyễn gia Đông Doanh.
Căn phòng khách giờ đây có hai người đàn ông trung niên và một người nam nhân lớn tuổi đang ngồi xung quanh chiếc ti vi. Trên tay mỗi ngời đều đang câm một li rượu vang, khuôn mặt đăm chiêu nhìn vào những hình ảnh ở trong chiếc ti vi. Một lúc sau khi cái cảnh trong đó chấm dứt, người nam nhân cao tuổi nhìn người trung niên đối diện nói
“Nguyễn Sinh cậu nghĩ sao”
“Trần lão, theo như suy nghĩ của tiểu bối thì cái Hắc bang này không hề đơn giản chút nào. Cứ nhìn cái chàng thanh niên kia mà xem, trong như một thư sinh yếu đuối vậy mà Bạch Hổ lừng dang không chịu nổi một cước của người này. Trần huynh nghĩ sao”
Giờ phút này chúng ta đã rõ. Hai trong ba người ngồi đây không ai khác chính là Nguyễn Sinh, gia chủ Nguyễn gia Đông Doanh và Trần lão, nhân vật cao cao tại thương của giới hắc đạo Đông Doanh. Còn người ngồi bên trái của hắn, một người trung niên mắc bộ quân phục chính là con trai cả của Trần lão, Trần Khắc Minh, đại tá quân đội quân khu phía Nam.
Trần Khắc Minh xoa xoa cái cằm lún phún râu của mình, trầm ngâm một lúc rồi nói
“Có vẻ như tên tiểu tử kia là người luyện võ mà trình độ võ công thuộc vào hàng thượng thừa”
Nói rồi tua lại hoạt cảnh Vương Minh tung cước dừng lại tại đây, chỉ vào màn hình
“Hai người xem, động tác rất mạnh mẽ và dứt khoát, không chút do dự. E rằng đến bộ đội đặc chủng được huấ luyện kĩ càng cũng không làm ra được những động tác như vậy”
Lời nói này khiến hai người kia nhất thời lâm vào trầm mặc. Không khí trong căn phòng khách xa hoa đang im ắng đột nhiên tiếng của con gái vang lên từ cầu thang, mà không chỉ của một mà là hai người con gái. Nguyễn Sinh ngước nhìn lên, khuôn mặt trầm tư lúc nãy nhất thời biến mất, nở nụ cười đầm ấm với hai cô gái đi đang đi xuống
“Giai Giai, Thanh Thanh”
“Bác Sinh”
Cô gái gọi là Thanh Thanh lên tiếng, không cần ai mời xuống liền đi đến ngồi xuống bên cạnh Trần lão, giọng nũng nịu nói
“Con thấy ba người đang xem cái gì rất chăm chú có thể cho con xem với được không”
“Thanh Thanh, con ngày càng không biết phép tắc gì cả”
Trần Khắc Minh trừng mắt nhìn con gái Trần Thanh Thanh. Đối với cô con gái này Trần Khắc Minh thật sự là bó tay hoàn toàn, không hề có dáng vẻ một tiểu thư thục nữ yêu kiều trái lại còn mang sự mạnh mẽ của đàn ông. Trần Khắc Minh thật sự là không còn cách nào thay đổi tính cách của cô con gái này. Ông cũng biết cơ sự này là do năm xưa ông thường để nó đi vào trại quân đội với ông, có lẽ sự quật cường và mạnh mẽ của quân nhân thấm sâu vào trong tâm trí của nó từ đó. Lại nhìn tuổi tác con gái lúc này, cũng đã 20 rồi vậy mà một mảnh tình còn chưa có. Ông và vợ đã dắt vài mối nhưng đều bị cô con gái đanh đá này gạt phăng đi.
“Khắc Minh đừng nghiêm khắc với nó như vậy”
Người lên tiếng bênh vực Trần Thanh Thanh là Trần lão. Phải nói lão già này yêu thương cháu gái vô cùng, vừa thấy con trai trách mắng chúa gái là trừng mắt đe dọa.
“Ba…” Đang định phân bua thì Trần Khắc Minh thấy ánh mắt đầy uy nghiêm của Trần lão đánh nuốt những gì định nói
“Đúng đấy, Trần Thanh Thanh từ nhỏ đã ham mê võ học rồi. Để cháu nó xem chắc giúp chúng ta hiểu rõ hơn”
Nguyễn Sinh lên tiếng, đồng thời ông nhận được một ánh mắt đầy cảm kích của Trần Thanh Thanh. Thấy Nguyễn Dũng cũng đã lên tiếng, Trần Khắc Minh không còn cách nào khác đành đề con gái tham gia. Tất nhiên là để đứa con gái quá sâu về chuyện này, chẳng qua là nhận xét trình độ và thực lực của người thanh niên trong băng mà thôi. Lúc này Nguyễn Giai Giai cũng đã xuống ngồi ở bên cạnh Nguyễn Sinh. Trần Thanh Thanh nóng lòng lập tức cầm điều khiển bật đoạn băng trong ti vi lên. Càng xem hai mắt nàng càng sáng hơn, thậm chí để xem cho rõ thì nàng còn tua đi tua lại cảnh người thanh niên đánh Bạch Hổ mấy lần, mỗi lần mắt nàng lại sáng rực hơn trước. Cũng giống như nàng, Nguyễn Giai Giai càng xem thì hai mày càng nhít chặt lại với nhau
“Thế nào Thanh Thanh, cháu thấy thân thủ của người thanh niên kia thế nào”
“Không tưởng”
Trần Thanh Thanh giờ đây tâm trạng vô cùng kích động và hưng phấn, nàng nói tiếp
“Không ngờ người thanh niên này lai có võ công cao cường như thế”
“Con nói thử xem”
Kể từ lúc cho con gái theo một vị cao nhân học võ đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn thấy con gái vốn mắt cao hơn trời, không coi ai ra gì lại có hứng thú như vậy. Điều này chứng tỏ thực lực của người thanh niên kia không tầm thường chút nào. Thấy cha hỏi, Trần Thanh Thanh hưng phấn giải thích cặn kẽ
“Mọi người xem. Trước hết so sáng thể hình của hai người, người đàn ông trung niên cơ thể cường tráng, thể hình cạm vỡ rắn chắc, ước chừng khoảng 70, 80 cân nhưng người thanh niên kia. Vậy mà cha xem, người thanh niên bị bóp cổ không hề có biểu hiện gì, giống như không bị bop vậy. Đã vậy người nhìn cảnh tiếp theo, chỉ bằng một cú đá, cả người tên trung niên không khác gì một cái bị bông bay ra phía sau. Chưa hết, người xem nữa này…”
Đến đây nàng dừng lại, dùng chức nặng phóng to thu nhỏ của cái ti vi đời mới này, phóng to vào vị trí chiếc cột mà sau khi người trung niên va chạm vào. Tất cả mọi người nheo mắt nhìn vào điểm mà Trần Thanh Thanh chỉ. Lúc này Trần Thanh Thanh mới nói tiếp
“Các người thấy chưa, cả một mảng cột đá hoa cương bị nướt. Điều này chứng tỏ một điều. Lực chân của người thanh niên kia hết sức kinh khủng, e rằng cái người trung niên kia không chết là may mắn lắm rồi. Con nghĩ lực chân của người này ít cũng phải tương đương với lực đâm của một chiếc xe tải cỡ vừa”
Nghe thấy Trần Thanh Thanh phân tích như vậy thì ba người Nguyễn Sinh, Trần Khắc Minh và Trần lão khé biến sắc. Ba người đều lăn lộ trong xã hội nhiều đã thấy được nhiều người có thực lực cường hãn nhưng mà cường hạn giống như Trần Thanh Thanh nói không phải là chưa từng gặp qua nhưng những người này quá hiếm gặp.
Lúc này Trần Thanh Thanh nhìn Nguyễn Giai Giai đang nhíu mày ngồi nhìn chằm chằm vào màn hình, mở miệng hỏi
“Có ý kiến gì sao Giai Giai”
Nguyễn Giai Giai lắc đầu nói
“Không, về lĩnh vực em làm sao bằng chị được. Chỉ là trông người này em thấy quen quen hình như gặp ở đâu rồi”
Nguyễn Sinh nghe con gái nói đã gặp người thanh niên khủng bố này lập tức theo ý thức hỏi
“Con biết người này?”
“Không chỉ cảm thấy quen quen thôi”
Nói rồi nàng cố nhớ lại thì bỗng nhiên cảm thấy đầu óc tê buốt. Hai hàng lông may nhíu lại càng chặt hơn, sự đau đớn thống khổ xuất hiện trên mặt. Nguyễn Sinh thấy con gái bộ dạng đau đớ như vậy thì trong lòng xót xa, quan tâm hỏi thăm. Nguyễn Giai Giai mặc dù đau đầu như búa bổ nhưng vẫn có thể trở lại về phòng ngủ của mình. Thả người nằm trên giường, nhắm hai mặt lại một lức đột nhiên nàng mở lớn hai mắt, người bật dậy khỏi giường miệng lẩm bẩm
“Chắc là người ấy…”
Lúc này ở dưới phòng khách, Trần Thanh Thanh đã rời đi vào bếp tán gẫu với hai mẹ và vợ Nguyễn Sinh, phóng khách xa hoa rông lớn chỉ còn lại ba người Trần lão, Trần Khắc Minh và Nguyễn Sinh. Cả ba người giờ lại lâm vào trầm tư, trên mặt ai cũng đang đăm chiêu suy nghĩ. Một lúc sau Trần lão lên tiếng trước
“Ta nghĩ cái Hắc bang kia không hề đơn giản như bề ngoài. Phải tăng cường giám thị”
Nguyễn Sinh và Trần Khắc Minh gật đầu. Hiện giờ biện pháp tốt nhất là giám thị mà thôi. Trần Khắc Minh lên tiếng
“Có một nhân vật nguy hiểm như vậy liệu chúng ta có nên báo lên cấp trên không”
Trần lão lại trầm ngâm suy nghĩ một lúc, khoát tay nói
“Hiện giờ thân phân của người thanh niên này chưa rõ ràng, tốt nhất là điều tra rõ ràng rồi hãy báo cáo lên trên”
Hai người Nguyễn Sinh và Trần Khắc Minh gật đầu đồng ý.