Mục lục
[Dịch]Siêu Cấp Ác Ma- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắc quân có hai căn cứ, một căn sở thứ nhất là nằm ở không xa thành phố Đông Doanh, đây là nơi huấn luyện nhóm đầu tiên của Hắc quân, về sau kể từ nhóm thứ hai trở đi vì Vương Minh yêu cầu phải nhanh chóng gia tăng nhân lực vì vậy khu huấn luyện này không còn thích hợp nữa do đó cách đây vài tháng Lê Minh Đức đã kiến lập cơ sở thứ hai tại khu vực rừng núi biên giới giữa Việt Nam và Campuchia từ đó trở đi cơ sở thứ hai chính thức là nơi huấn luyện các thành viên mới còn cơ sở một trở thành tổng bộ.

Lúc này Vương Minh đang ngồi trong phòng họp tại ngôi nhà trung tập của tổng bộ, tại đây ngoại trừ Lê Minh Đức và Lê Linh lần lượt ngồi ở hai vị trí bên trái và bên phái của Vương Minh, bốn người còn lại hầu như Vương Minh chưa từng gặp bao giờ. Hắn liếc nhìn Lê Minh Đức, Lê Minh Đức gật đầu, hắn đứng làm vai trò người giới thiệu

“Các anh em mọi người chú ý, tôi có một việc hết sức quan trọng muốn thông báo với mọi người”

Lê Minh Đức vừa cất tiếng, những người ngồi phía dưới hắn và Lê Linh lập tức sống lưng thẳng tắp, thân sắc nghiêm chỉnh chăm chú nhìn Lê Minh Đức. Nhìn thấy biểu hiện của những người này, Vương Minh cũng có thể thấy Lê Minh Đức uy vọng trong Hắc quân lớn đến cỡ nào vì vậy hắn trong lòng có chút vui mừng. Quả thật lúc giao Hắc quân cho Lê Minh Đức và Lê Linh thì lúc đó Hắc quân vẫn chỉ là một nhóm nhỏ vài chục người, là tập hợp một đám lưu manh có thể chất không tệ mà thôi vì vậy việc quản lý rất đơn giản, không đến nỗi phức tạp. Nhưng từ khi Vương Minh cấp tốc yêu cầu gia tăng lực lượng của Hắc quân, những người được nhận vào huấn luyện không chỉ là những tên lưu manh côn đồ đầu đường xó chợ nữa mà còn có cả một bộ phận quân nhân giải ngũ, phải biết rằng quân nhân là những người mà sự kiêu ngạo và kiên cường đã ăn sâu vào trong xương tủy, muốn thống lĩnh được những người này tuân theo mệnh lệnh thì rất khó khăn vì vậy Vương Minh trong lòng không ít thì nhiều có chút lo sợ Lê Minh Đức tuổi đời còn trẻ, kinh nghiệm còn ít không thể quản thúc được những người quân nhân này. Bất quá nhìn tình hình lúc này, Vương Minh cảm thấy minh lo lắng đúng là thừa thãi, Lê Minh Đức không chỉ đã không làm phụ kỳ vọng của hắn thậm chí còn làm tốt hơn cả thể nữa.

Lê Minh Đức thấy mọi người đều chú ý đến mình rồi thì mới bắt đầu giới thiệu, hắn chỉ vào Vương Minh nói

“Giới thiệu với mọi người, người này chính là thủ lĩnh tối cao mà tôi nhiều lần đã nhắc đến, Vương Minh. Mọi người hãy cho một tràng pháo tay chào mừng thủ lĩnh”

Bất quá sự việc không như Lê Minh Đức mong đợi, duy nhất chỉ có hắn và Lê Linh vỗ tay còn những người còn lại đều bất động như tượng, không hề có hành động nào. Lê Minh Đức giật mình nhưng không tức giận bởi hắn hiểu tại sao những người này lại có thái độ bất kính với Vương Minh như vậy nhưng mà hắn hiểu là một chuyện còn Vương Minh hiểu hay không làm một chuyện khác, hắn rất sợ Vương Minh lúc này tức giận vì vậy hắn lén liếc nhìn về phía Vương Minh thấy Vương Minh khuôn mặt vẫn tươi cười, không có chút tức giận thì mới thở phào

Vương Minh thấy Lê Minh Đức lén lút nhìn mình thì nở nụ cười gật đầu với hắn, giơ tay ra hiệu cho hắn ngồi xuống. Vương Minh biết những người ngồi trước mặt hắn lúc này đều là những nhân vật trung tâm có thực lực lớn nhất Hắc quân hiện nay nên để những người này chịu cúi đầu trước cái vị thủ lĩnh tối cao đột nhiên xuất hiện từ trên trời rơi xuống này thì cần phải dùng đến năm đấm a. Giữ trên mặt bộ nụ cười thân thiện, Vương Minh đứng lên nói thẳng luôn

“Có phải mọi người không phục việc tôi là thủ lĩnh của mọi người phải không”

Bốn người phía dưới giật mình, bốn người thật không ngờ Vương Minh lại thẳng thắn hỏi một câu hỏi khó trả lời như vậy. Nhưng với xuất thân là quân nhân, thẳng tính như ruột ngựa cũng là một đặc trưng của bốn người này vì vậy một người gật đầu nói

“Đúng vậy, tôi là người đầu tiên không phục”

Có người đầu tiên thì sẽ có người thứ hai thứ bai, tiếp theo đó ba người còn lại cũng lên tiếng bày tỏ thái độ của bản thân

“Tôi cũng không phục”

“Tôi không phục”

“Tôi cũng thế”

Lúc này trong nội tâm của bốn người không chỉ không phục mà còn vô cùng thất vọng. Từ lúc mới gia nhập, kiên thức được sự mạnh mẽ của chỉ huy Lê Minh Đức và Lê Linh, lại nghe hai người chỉ huy liên tục kể về sự cường đại của vị thủ lĩnh tối cao chưa lần nào xuất hiện tại Hắc quân thì cả bốn người không hẹn cùng nghĩ rằng chắc chắn vị thủ lĩnh tối cao này phải là một người thân cao mét tám, làn da găm đem, thân hình cao lớn vạm vỡ, khuôn mặt dữ tợn, từ trên người phát ra bá vương khí khiến mọi kẻ thù chỉ cần nhìn thấy cũng chỉ còn nước run sợ quỳ gối xin hàng. Có thể nói trong tưởng tượng của bốn người, vị thủ lĩnh tối cao đã được vinh dự trở thành thần.

Nhưng khi gặp mặt vị thần mà bốn người luôn luôn khao khát được chiêm ngưỡng thì cả bốn người cảm thấy thất vọng tột độ. Bốn người không phải là không tin lời chỉ huy Lê Minh Đức nói chỉ là có đánh chết bốn người cũng không ngờ thủ lĩnh tối cao cường đại mà hai vị chỉ huy luôn ca ngợi lại là một tên có bộ dạng mặt trắng thư sinh chính hiệu, kém tưởng tượng của bọn họ như trời với đất. Thử hỏi như thế làm sao bốn người có thể phục được cơ chứ

Vốn lúc đầu bốn người chỉ tỏ thái độ lạnh nhạt bởi dù sao cái tên mặt trắng thư sinh trói gà không chặt kia là ông chủ của bốn người, hàng tháng trả một khoản lương rất hẫu hĩnh. Phải biết rằng trong thời đại kinh tế đang trong thời kỳ phục hồi sau khủng hoảng, muốn tìm một công việc có mức lương cao như hiện nay của bốn người đúng là khó không khác gì lên trời chứ còn đó là còn chưa nói đến bốn người đều là quân nhân xuất ngũ, học thức không cao ra ngoài xã hội khá khẩm lắm kiêm được cái công việc vệ sĩ còn không chỉ có làm phu bốc vác hoặc thợ xây chứ làm gì kiếm được một cái công việc vừa nhàn hạ lại nhận lương cao như hiện nay chứ. Vì vậy trong lòng bốn người mặc dù không phục nhưng không dám nói ra bởi bốn người sợ rằng một khi nói ra, chọc vị ông chủ này tức giận lúc đó sẽ mất đi cái công việc ngoan ăn khó kiếm hiện tại. Nhưng có đánh chết bốn người cùng không ngờ cái vị ông chủ này lại đột nhiên hỏi một cai câu hỏi như thế kia, khiến bốn người không chịu được nữa liền nói toạc suy nghĩ trong lòng ra.

Vốn rằng sau khi biểu hiện ra nội tâm của mình, bốn người cảm thấy rất thống khoái nhưng cũng cảm thấy hối hận. Dù sao người ta cũng là ông chủ, bỏ một số tiền lớn trả lương cho bốn người dù rằng không phục nhưng cũng phải cho ông chủ giữ lại mặt mũi chứ. Nhưng lời đã nói thì như bát nước đổ đi không thể thu lại được vì vậy khi ngồi xuống bốn người đã chuẩn bị sẵn tâm lý đợi Vương Minh đuổi việc rồi nhưng mọi việc xảy ra tiếp theo lại ngoài dự đoán của bốn người.

“Ha ha ha… không phục đó là điều đương nhiên”

Thật sự là ngoài tưởng tượng của bốn người Vương Minh nghe xong thì lại cười cười gật đầu đồng ý, không hề có chút biểu hiện tức giận nào cả. Vương Minh quét mắt qua bốn người nói, không một lời thông báo trước, hắc ám nội khí trong cơ thể dưới sự điều khiển của Vương Minh thoát ra bên ngoài cơ thể hắn, tạo thành Uy bao phủ khắp cả căn phòng họp

Lập tức Lê Minh Đức, Lê Linh và bốn người kia cảm nhận được một cỗ khí thế cường đại xuất hiện, cái cỗ khí thế này mang theo nồng đậm sát khí lanh lẽo ghê người và huyết tinh nồng nặc khiến sáu người cảm thấy khó chịu vô cùng thậm chí ngay cả bốn người kia thân từng là quân nhân, cũng nằm máu ăn xương nhưng khi cảm nhận được mùi vị huyết tinh trong không khí do Uy tạo ra thì mặt cũng trở nên xanh xao trắng bệch, có dấu hiệu cả sự buồn nôn. Khi thế này quá mức bá đạo khiến sáu người không thể nào chịu nổi vì vậy điên cuồng thúc giục nội khí của bản thân chống đỡ lại

Vương Minh nhìn sau người bộ dạng chật vật nhưng không có thu tay ngược lại càng thúc giục hắc ám nội khí tăng cường thoát ra bên ngoài, tạo ra áp lực càng ngày càng lớn đến cho sáu người. Mãi cho đến khi thấy sáu người có dấu hiệu sắp đến giới hạn thì Vương Minh mới thu lại hắc ám nội khí vào trong cơ thể, tươi cười nhìn bốn người kia hỏi

“Các vị, giờ mọi người đã phục chưa”

Lúc này bốn người kia mới nhận ra mình mắt mũi quá kém cỏi, đúng là nhìn người không thể nhìn bề ngoài, có ai người một kẻ trông bộ dạng đúng chất thư sinh yếu ớt lại có được một cố kĩ thế kinh hãi đến như vậy. Bốn người từ khi tiếp nhận huấn luyện nội khí cũng hiểu được rằng khí thế của bản thân cũng đại diện cho lực lượng nội khí của chủ nhân vì vậy chỉ bằng một cỗ khí thế kia thôi, bốn người cũng có thể biết được thực lực nội khí của vị thủ lĩnh tối cao này cao thâm đến mức nào rồi, bây giờ nào dám nói một tiếng không phục nữa chứ. Bốn người mắt nhìn nhau, đều cùng gật đầu rồi cùng một lúc đứng lên, cúi thấp người cung kính nói

“Bọn thuộc hạ xin phục, xin thủ lĩnh thứ tội”

Vương Minh phất tay cười lớn, thái độ rất khoan dung độ lượng nói

“Ha ha ha… được rồi được rồi, ngồi xuống cả đi bốn người các ngươi làm gì có tội gì mà lại xin ta tha tội cơ chứ. ”

Bốn người thấy Vương Minh không trách tội thì rất vui mừng, một màn vừa rồi bốn người đã quả thật phục rồi, bốn người cảm thấy vị thủ lĩnh này thực lực không hề giống như lời hai vị chỉ huy từng nói mà còn cao hơn rất nhiều là đằng khác. Cuống quít cúi thấp người, bốn người đồng thanh hô

“Cảm ơn thủ lĩnh”

Nói xong bốn người đều ngồi xuống, lúc này ánh mắt nhìn Vương Minh đang không còn như trước, trong ánh mắt bốn người đều toát lên vẻ sùng kính và ngưỡng mộ. Đây cũng là điều dễ hiểu, là một người từng sống cuộc đời quân nhân, tôn sừng ngưỡng mộ kẻ mạnh đã trở thành một loại tin ngưỡng bất di bất dịch rồi. Lúc này coi như Vương Minh đã chính thức hoàn toàn thu phục được nhân tâm của bốn người, lúc này cả bốn người chắc chắn sẽ răm rắp nghe theo mệnh lệnh của hắn, chỉ đâu đánh đấy không hề có ý kiến phản đối

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK