Buổi chiều…
Đợi mọi thành viên ăn trưa ngủ nghỉ xong xuôi hết, Vương Minh lệnh cho bốn người Nguyễn Đại Dương, Hồ Tuấn Anh, Đinh Xuân Lâm và Bùi Thanh Tùng tập trung tất cả thành viên của đội mình tại sân thể dục phía trước khu ký túc xá.
Những thành viên của Hắc quân cũng biết buổi tập luyện chiều này mới là tiết mục chính vì vậy trong lòng rất hưng phấn và chờ mong thế nên khi nghe lệnh triệu tập từ đội trưởng thì chẳng cần đội trưởng phải nói lời thứ hai tất cả thành viên Hắc quân liền chạy đến tập trung sân thể dục trước khu ký túc xá, hàng lối chỉnh tề ngay ngắn.
Vương Minh lúc này cùng với Bùi Hải Quân đang đứng trên ban công tầng hai, nhìn xuống thành viên Hắc quân phía dưới, ai ai cũng bừng bừng khí thế, ánh mắt tràn đầy khát vọng. Vương Minh gật đầu, hắn rất hài lòng bởi vì đây chính là trạng thái mà Vương Minh muốn nhìn thấy. Nhìn về phía Bùi Hải Quân đang yên lặng đứng sau lưng mình, Vương Minh gật đầu nói:
“Có thể bắt đầu được rồi. Chú xuống cho mọi người bốc thăm đi”
“Vâng”
Bùi Hải Quân đáp một tiếng sau đó liền quay lưng đi xuống.
Đứng ở trên sân, lúc này bốn người Nguyễn Đại Dương, Hồ Tuấn Anh, Đinh Xuân Lâm và Bùi Thanh Tùng đang thắc mắc không hiểu tại sao Vương Minh tập hợp mọi người đến đây mà chỉ đứng trên cao nhìn, chưa nói với mọi người một lời nào thì thấy ở cửa ký túc xá, thân ảnh Bùi Hải Quân xuất hiện. Bùi Hải Quân đang tiến về phía bốn người, trên tay có cầm một cái hòm nhỏ. Thấy vậy, bốn người cảm thấy kỳ lạ vô cùng. Đợi Bùi Hải Quân đến gần, Bùi Thanh Tùng mở miệng hỏi:
“Quân, rốt cuộc chú có biết anh Minh triệu tập mọi người làm gì không? Mà cái hòm trên tay chú để làm gì vậy?”
Bùi Hải Quân liếc nhìn bốn người một lượt, ánh mắt giống như đang nhìn bốn tên ngốc rồi đáp:
“Đương nhiên đại ca triệu tập mọi người đến là để tiến hành khóa huấn luyện buổi chiều chứ còn làm gì nữa”
“Hì hì”
Bốn người bị Bùi Hải Quân dùng cái ánh mắt như vậy nhìn thì cảm thấy có chút xấu hổ, cười gượng.
Bùi Hải Quân nói tiếp:
“Bất quá trước hết bốn người còn phải làm một việc đã”
“Việc gì?”
“Chính là cái này này”
Bùi Hải Quân chỉ chỉ vào cái hòm đang cầm trên tay. Nói xong, hắn đột nhiên thấy bốn người nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt đầy nghi hoặc thì hắn mới nhớ ra là chưa giải thích vì vậy vội vàng nói thêm:
“Trong hòm này có bốn lá thăm, mỗi người rút một lá”
“À”
Bốn người lúc này kêu lên một tiếng tỏ vẻ đã hiểu bất quá trong lòng lại càng tò mò không biết tại sao lại phải rút thăm, mà mấy lá thăm này có tác dụng gì. Nhưng đây là việc Vương Minh yêu cầu nên mặc dù không quá rõ ràng nhưng bốn người vẫn làm theo. Theo thứ tự lần lượt, đầu tiên là Nguyễn Đại Dương, tiếp theo là Hồ Tuấn Anh, Đinh Xuân Lâm và cuối cùng là Bùi Thanh Tùng thò tay vào trong hộp rút ra lá thăm. Bùi Hải Quân ghi nhớ số rút thăm của bốn người rồi quay vào khu ký túc xá, đi đến ban công tầng hai nơi Vương Minh đang đứng báo cáo kết quả.
Vương Minh gật đầu rồi tiến đến ban công, đứng lên lan can, nhìn đám người đang đứng bên dưới, khuôn mặt nghiêm nghị hô lớn:
“Tất cả yên lặng”
Trong Hắc quân, có thể nói uy vọng của Vương Minh là tối cao, một mệnh lệnh của hắn không khác gì lời của vua chúa, lập tức tất cả thành viên Hắc quân im lặng, khuôn mặt nghiêm túc, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào Vương Minh đang đứng trên cao, hai cái tai dựng thẳng lên đợi nghe những lời nói của hắn.
Vương Minh nói:
“Chắc mọi người đang rất muốn biết hạng mục huấn luyện chiều nay là gì phải không”
“Vâng”
Có lẽ Vương Minh nói đúng tâm sự của mọi người nên không cần phải hẹn trước hay bàn trước, cả ngàn người phía dưới đồng thanh hô lớn. Tiếng hô giống như thiên quân vạn mã xuất trận, hừng hực khí thế, phá tán hoàn toàn sự im lặng tự nhiên của núi rừng.
Vương Minh nói
“Chiều này chúng ta vẫn tập hạng mục chính là leo núi”
Vương Minh vừa thốt ra lời này, lập tức không khí trong sân trầm xuống hẳn. Tất cả thành viên đều cúi mặt xuống để cho Vương Minh không nhìn thấy sự thất vọng đang hiện rõ ràng trên khuôn mặt mình. Cũng khó trách mấy người này có biểu hiện như vậy, ai bảo ban ngày Vương Minh thần thần bí bí úp úp mở mở rằng biểu chiều nay huấn luyện sẽ là một hạng mục cực kỳ thú vị chứ, đẩy những người này lên thiên đường để rồi hiện giờ câu trả lời của hắn lại đá bọn họ một cước rơi thẳng xuống địa ngục.
Vương Minh cũng không để ý đến biểu hiện của mọi người, hắn cười nói tiếp:
“Đương nhiên như anh đã nói lúc trước hạng mục huấn luyện lần đơn giản là leo núi như hạng mục huấn luyện buổi sáng. Chiều nay anh muốn các chú tập luyện leo thác nước”
“Leo thác nước”
Tất cả mọi người ở bên dưới không hẹn mà cùng kinh hô. Tuy rằng chưa bao giờ thực hiện hạng mục huấn luyện này nhưng những thành viên Hắc quân cũng có thể tưởng tượng mức độ khó khăn và gian khổ đến cỡ nào. Chỉ nghĩ đến việc phải leo lên những hòn đá trơn ướt, cơ thể phải chịu đựng dòng thác nước quật vào thì tất cả mọi người không hẹn mà cùng cảm thấy da đầu tê rần. Bất quá sợ thì sợ nhưng tất cả mọi người đều không có lùi bước, thậm chí trong lòng còn ẩn ẩn có chút kích thích cùng kích động.
Vương Minh nhìn mọi người dần dần khôi phục lại khí thế bàn đầu thì gật đầu hài lòng. Hắn nói tiếp:
“Địa điểm huấn luyện lần này là ở thác nước cách cơ sở huấn luyện 20 km. Mục tiêu của nhiệm vụ lần này là lấy được ngọn cờ được cắm trên một tảng đá ở đỉnh thác nước. Bốn đội tí nữa sẽ lên xe đi đến địa điểm tập kết cách thác nước 11 km, địa điểm tập kết của bốn đội sẽ nằm ở bốn phương hướng khác nhau tương ứng với số mà bốn người đội trưởng vừa bốc thăm. Sau khi đến nơi tập kết thì tất cả mọi người sẽ chạy bộ đến chân thác rồi bắt đầu leo. OK mọi người đã rõ ràng chưa?”
“Đã rõ”
Vương Minh đột nhiên nhớ ra một điều hắn cười nói tiếp:
“Suýt chút nữa thì quên, vì để tăng tính ganh đua giữa các đội lần huấn luyện lần này, anh quyết định áp dụng chế độ thưởng phạt. Nếu đội nào trước khi mặt trời lặn có thể mang lá cờ về đến địa điểm tập kết của đội mình thì sẽ là đội chiến thắng, phần thưởng nhận được sẽ là 100 triệu đồng tiền thưởng cùng một món quà bí mật…. hắc hắc”
Quả nhiên nghe thấy có phần thưởng thì tất cả thành viên của Hắc quân như được ăn dopping, ánh mắt hừng hừng lực, hận không thể lập tức phi ngay đến cái thác nước lấy cái ngọn cờ kia xuống.
“Đôi thua sẽ là đội về điểm tập kết cuối cùng. Về hình phạt của đội thua thì…”
Vương Minh nói đến đây thì đột nhiên ngừng lại, trên miệng nở nụ nham hiểm khiến tất cả mọi người ở dưới không rét mà run, trong lòng đột nhiên xuất hiện một dự cảm không lành. Vương Minh nói tiếp:
“Đội nào thua sẽ phải chạy bộ trở lại cở sở huấn luyện, không được ăn cơm tối đồng thời đêm nay phải ngủ lại trong rừng làm bạn với mấy chú muối bé nhỏ”
Ác ma… quả thật không phải là người. Lúc này tất cả mọi thành viên của Hắc quân không hẹn mà cùng chửi rủa Vương Minh trong lòng. Cho dù đa số thành viên Hắc quân từng trải qua quân ngũ, cũng ném qua không ít hình phạt trong quân ngũ nhưng loại hình phạt khốc liệt và đáng sợ như của Vương Minh vừa nói thì đúng là lần đầu tiên được thấy. Nhưng mà cho dù có bất mãn, phản đối đi nữa thì mọi người chỉ có thể để trong lòng, cũng không dám nói ra ngoài miệng bởi những người này cũng biết một khi nói ra không biết sẽ nhận được hình phạt tàn bạo đến mức nào nữa.