Mục lục
[Dịch]Siêu Cấp Ác Ma- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước khi xuống sân bay Vương Minh đã gọi điện cho Trương Nghĩa đến đón nên không có gì ngạc nhiên khi vừa mới đến cửa sân bay Vương Minh đã thấy Trương Nghĩa đang đứng dựa lưng vào một chiếc xe Matiz cũ, miệng phì phèo điếu thuốc chờ hắn. Vương Minh tiến đến cươi cười, thấy Vương Minh Trương Nghĩa vỗi vàng vứt điếu thuốc, đi đến nhận lấy hành lí của Vương Minh cho vào cốp sau. Hai người lên xe, chiếc xa bắt đầu chạy vào trung tâm thành phố

“Vương ca, anh làm gì mà suốt hơn tuần qua bọn em gọi mãi cho anh không được vậy?”

“Ờ có chút việc mà ở nơi đó không có sóng điện thoại nên cũng đánh chịu”

Vương Minh dựa lưng về đằng sau, nhắm hai mắt trả lời. Rồi sau đó hắn lại nói tiếp

“Trong thời gian anh đi vắng, có chuyện gì xảy ra không”

“Cũng không có gì nhiều. Anh Dũng đã ra viện, tên Bạch Hổ và đám đàn em đều nhận một vé ăn cơm tù dài hạn. À đúng rồi, trong tuần vừa rồi lão cái già Phan Chính mấy lần gọi điện thoại đến giục câu trả lời của chúng ta”

“Ừm. Vậy việc thu thập thông tin đến đâu rồi?”

“Cũng khá là đầy đủ hết rồi, cơ hồ khoảng 90%. Còn một số thông tin khác thì độ tin cậy không cao lắm, đang trong thời gian xác minh và kiểm tra lại. Nếu anh muốn thì tí về công ty em sẽ báo cáo lại với anh”

Vương Minh lắc đầu nói

“Không chở anh về nhà đi. Đi suốt môt tuần rồi, nhớ vợ lắm. Còn về phần các tài liệu thì gửi vào hòm thư của anh, ở nhà anh sẽ nghiên cứu sau”

“Vâng, em biết rồi”

Trương Nghĩa phóng con xe Matiz chạy thẳng một mạch đến căn hộ của Vương Minh. Vương Minh bước lên nhà, lấy chùm chìa khóa từ trong túi ra mở cửa. Ném túi hành lí vào một góc trong phòng khách. Theo như trí nhớ của hắn không nhầm thì thời gian này đang là thời gian thi nên nhà trường cho sinh viên nghỉ ôn, hắn nghĩ Triệu Vận chắc giờ này đang ở nhà. Quả nhiên đúng như Vương Minh đã đoán, hắn vừa bước chân vào phòng ngủ thì nghe thấy từ trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng nước xối xả, lại nhìn trên giường đang đặt một bộ nội y màu đen bằng ren quyến rũ, Vương Minh cười xấu xa, cởi quần áo rồi rón rén mở cửa đi vào. Lúc này xuất hiện trước mắt hắn làm một thân hình hoàn mĩ trắng nõn nà, vì Triệu Vận quay lưng về phía Vương Minh nên hắn chỉ có thấy thấy cái lưng và cặp mông cong veo đầy dặn vểnh cao ở phía dưới nhưng chỉ cần như thế là quá đủ, thẳng nhỏ không cần đợi lệnh lập tức dựng thẳng đứng chào cờ. Vương Minh cảm thấy dưới bụng mình nóng ra, cả cơ thể khô nóng, dục hỏa cháy bừng bừng, nuốt một ngụm nước bọt thèm thuồng, Vương Minh không chần chừ thêm một phút nào nữa lập tức lao đến ôm lấy Triệu Vận từ phía sau.

Bộ mông căng tròn mềm mại của Triệu Vận trực tiếp chạm vào thằng nhỏ khiến Vương Minh cảm thấy sướng rên lên. Triệu Vận cảm thấy có người ôm mình lập tức hét lên theo bản năng giãy dụa thoát ra khỏi vòng ta đang ôm lấy eo nàng. Nàng xoay người lại một chút, cặp chân thon theo như phản xạ của người phụ nữ, lập tức nhấc lên nhắm vào hạ bộ của Vương Minh. Vương Minh thấy vậy thì thầm kinh hãi, vội vàng hồi tỉnh, buông nàng ra nhảy về phía sau. Lúc này đột nhiên một ý nghĩ xấu xa xuất hiện trong đầu hắn, Vương Minh cười xấu xa. Hắn quì xuống đất, tay ôm thằng nhỏ kêu đau đớn

“Triệu Vận em ác vậy. Ai ui… đau chết mất. Ôi tội nghiệp thẳng nhỏ của tôi.”

Triệu Vận lúc này nhận ra đó là Vương Minh lại thấy bộ dạng lúc này của hắn thì trong lòng vạn phần hối hận và lo lắng. Nàng bất chấp việc thân thể mình đang lõa lồ, vội vàng chạy đến quì xuống cạnh Vương Minh, giọng như sắp khóc nói

“Anh Minh, em xin lỗi, em không biết là anh. Anh có sao không, để em xem nó có sao không”

Vương Minh nhìn thấy bộ dạng hoảng hốt của nàng thì cười xấu xa, bỏ hai tay đang ôm thằng nhỏ ra. Xuất hiện trước mặt Triệu Vận là cây súng to đen mà hằng đêm nàng thường mới tới trong giấc mơ, nhìn thấy nó đang hùng dũng nàng đỏ bừng mặt. Nàng đã hiểu là Vương Minh vừa nãy trêu đùa nàng. Khuôn mặt phung phịu, giận dỗi, Triệu Vận nói

“Anh Minh, anh xấu lắm. Anh lại trêu Triệu Vận rồi”

Vương Minh cười ha hả rồi vòng tay kéo nàng ngồi lên trên đùi mình. Triệu Vận cảm thấy cái vật cứng cúng kia chạm vào mông mình. Từ mông truyền đến một cảm giác nóng bừng và tê dại khiên cả cơ thể nàng trở lên khô nóng và ngứa ngáy, tâm tình không thể bình tĩnh được. Vương Minh đương nhiên cảm nhận được biểu hiện của nàng, hắn ghé miệng sát vào tai nàng, phả một hơi thở nóng hổi đầy nam tính hỏi

“Triệu Vận có nhớ anh không”

“Không”

Triệu Vận lắc đầu. Vương Minh biết chắc có lẽ cô bé này vẫn giận vì lúc này trêu nàng. Vương Minh cười xấu xa, một tay di chuyển ôm lấy một trái bưởi, còn một tay di chuyển xuống dưới, xuyên ra cánh rừng rậm rạp tiến vào khe sâu. Hai tay vừa dùng lực một chút, Vương Minh hỏi lại

“Thật sao?”

Triệu Vận bị Vương Minh kích thích thì cả người nóng ran, vặn vẹo trong lòng Vương Minh. Hô hấp cũng không còn đều đặn nữa, bên dưới cũng bắt đầu xuất hiện tình trạng ngập lụt, ánh mắt nhu tình kiều diễm nhìn Vương Minh, nàng khó nhọc van xin

“Anh Minh, đừng trêu Triệu Vận nữa. Triệu Vận không chịu nổi rồi, tha cho em đi”

“Tha ư. Nào có dễ dàng như thế. Vừa rồi em tí nữa ám sát chồng em, vậy em đền bù anh thế nào đây bà xã”

Triệu Vận nghe thấy chữ “bà xã” thì khuôn mặt càng đỏ bừng hơn nhưng trong lòng nàng lại vô cùng hạnh phúc. Nàng dán chặt hơn vào ngực Vương Minh, có lẽ hai chữ này đã tiếp thêm can đảm, giọng lí nhỉ nói

“Anh muốn gì em cũng nghe anh hết”

Vương Minh cười xấu xa, mục đích của hắn chính là câu nói này, Vương Minh nói nhỏ vào tai nàng

“Một tuần nhé”

“Một tuần?”

Lúc đầu Triệu Vận nghe còn không hiểu nhưng nghĩ một lúc nàng hiểu dụng ý của Vương Minh, rúc đầu vào trong lồng ngực Vương Minh như để che dấu cái khuôn mặt đang ngượng ngùng của mình, một lúc sau nàng cắn môi nói

“Vâng”

Vương Minh thấy vậy được nước lấn tới, hắn nói tiếp

“Và phải luyện tập mấy cái thế mà lần trước em bảo là khó ấy”

“Vâng”

Triệu Vận giọng như muối, lí nhí nói. Vương Minh cười ha hả, cúi mặt xuống hôn lên đôi môi ướt át của nàng ta. Triệu Vận vừa tắm xong nên từ thân thể nàng tỏa ra mùi thơm của sữa tắm, lại với Vương Minh cả tuần qua thần kinh luôn trong trạng thái căng như dây đàn nên rất cần phát tiết. Không chờ thêm được nữa, Vương Minh vừa hôn Triệu Vận hai tay đặt ở mông nàng nhe nhàng nhấc lên, hắn điều chỉnh tư thế sao cho thằng nhỏ nhắm đúng vị trí của động rồi lập tức hạ mông đầy dặn kia ngồi xuống thằng nhỏ. Triệu Vận đang lim dim hưởng thụ sự quấy động do lưỡi của Vương Minh ở trong miệng mình thì cảm thấy hạ thân đột nhiên thít chặt vì bị cái thứ kia của Vương Minh đâm sâu, nàng mở to mắt trừng trừng nhìn Vương Minh rồi rất nhanh nàng lại nhắm mắt lịa lim dim hưởng thụ, từ trong cổ họng bắt đầu xuất hiện những tiếng rên rỉ nho nhỏ động lòng người.

….

Vương Minh mở mắt tỉnh dậy, hắn nhẹ nhàng nhích dần người ngồi dậy. Nhìn Triệu Vận đang nằm trong lòng, khuôn mặt ửng hồng đầy thỏa mãn sau trận mây mưa điên cuồng, Vương Minh cười cười, cúi xuống hôn lên bên má nàng, lúc này Triệu Vận mở mắt tỉnh dậy, nàng nhích người gối đâu lên đùi của Vương Minh, Triệu Vận hỏi

“Mấy giờ rồi anh”

Vương Minh nhìn chiếc đồng hồ trên bàn chiếc bàn đâu giường nói

“3 giờ chiều rồi”

Nghe thấy là 3 giờ chiều, Triệu Vận bật thẳng dậy cuống cuồng rời khỏi giường, vơ lấy bộ đồ lót và quần áo trên sàn nhà, vội vàng đi vào trong nhà tắm. Vương Minh nhìn thấy nàng như vậy khó hiểu hỏi

“Có chuyện gì sao Vận Vận”

Triệu Vận liếc nhìn Vương Minh nói

“Yên Yên cùng với Giai Giai hẹn là tối nay đến nhà chúng ta mở tiệc lẩu”

“À ra thế”

Vương Minh cười cười, gật đầu rồi hỏi tiếp

“Hai người bảo bao giờ đến”

“4 giờ”

Vương Minh nghe thấy vậy cũng không nằm ườn trên giường nữa, hắn cũng vội vàng đi theo Triệu Vận vào trong phòng tắm. Ở trong đó, Vương Minh không nhịn được lại cùng Triệu Vận làm thêm một trận nữa mới chịu thôi. Khi hai người đi ra thì đồng hồ điểm đúng 4 giờ. Tiếng chuông cửa vang lên, Vương Minh cùng Triệu Vận liền ra mở của thì thấy Lâm Yên Yên và Nguyễn Giai Giai đang đứng trước của ,hai người trên tay ai cũng xách nhưng túi nilon to đùng. Lâm Yên Yên và Nguyễn Giai Giai thấy Vương Minh cũng ở đây nên hơi sững người lại. Rồi lại liếc nhìn sang Triệu Vận thấy nàng ta khuôn phơn phớt hồng, đầy mệt mỏi, uể oải dựa vào người Vương Minh thì cả hai nhìn Vương Minh với ánh mắt kì dị.

Vương Minh cười cười có chút ngượng ngùng, hắn không muốn đứng trong tình trạng này lâu hơn nữa vì vậy hắn chủ động đỡ lấy túi từ tay hai người mang vào trong bếp. Đặt mấu túi nilon lên trên mặt bàn ăn, hắn đi ra ngoài thì thấy ba cô nàng đang ríu rít nói chuyện. Nhìn khuôn mặt đang đỏ bừng, cúi xuống đất của Triệu Vận Vương Minh không khó để đoán ra ba người này đang nói đến chủ đề gì. Vương Minh liếc nhìn sang Nguyễn Giai Giai, đúng lúc nàng ta cũng nhìn Vương Minh. Vương Minh thấy được sự dao động trong đồng tử của nàng, biết chắc rằng vụ việc lần trước vẫn khiến nàng ta e sợ, với một người thông minh như nàng thì chắc chắn sẽ không có việc lỡ mồm đâu. Vương Minh nghĩ vậy thì tâm tình thả lỏng hơn hắn, hắn ngồi xuống ghế salon đối diện với ba cô nàng, lên tiếng giải vây cho Triệu Vận

“Em gái, em định hôm nay chiêu đãi ông anh này món gì vậy”

Lâm Yên Yên thấy Vương Minh hỏi thì bĩu môi, không trả lời mà nói

“Thế quà của bọn em đâu. Đừng nói là anh quên đấy nhé”

“Quà à. Tất nhiên, tất nhiên là có rồi. Làm sao anh quên được cơ chứ”

Vương Minh cười cười đi đến chiếc túi du lịch ở góc phòng. May mà trước khi lên máy báy hắn đã kịp nhớ đến trườn hợp này rồi nên đã chuẩn bị sẵn một số thứ trang sức mua ở các cửa hàng đá quí ở thành phố Côn Minh. Vương Minh đưa cho hai cô nàng Lâm Yên Yên và Nguyễn Giai Giai mỗi người một cái hộp nhỏ được bọc rất tinh xảo. Hai người nhận quà từ tay Vương Minh không đợi hắn nói liền xé ra xem thì thấy bên trong là một chiếc châm ngọc rất đẹp mắt. Đúng là phụ nữ, trời sinh bản tính luôn thích nhưng thứ đồ trang sức, vừa nhìn thấy cái trâm cài tóc hai cô nàng mắt sáng rực lộ vẻ thích thú.

“Vậy quà của chị dâu đâu”

Triệu Vận thấy chỉ có Triệu Vận không có quà liền lên tiếng hỏi. Vương Minh cười cười, ánh mắt có chút mập mờ nhìn Triệu Vận nói

“Hắc hắc, quà của Triệu Vận có chút đắc biệt, tối nay mới tặng được”

Triệu Vận nghe thấy lời nói vô cùng mờ ám của Vương Minh, nàng không tự chủ nghĩ lại cảnh ân ái mặn nồng và điên cuồng điên đảo cả trời đất của hai người lúc nãy, khuôn mặt bất giác đỏ bừng lên. Lâm Yên Yên là người tinh tế nhìn thấy biểu hiện của Triệu Vận thì không hỏi gì thêm nữa chỉ bụm miệng cười khúc khích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK