Cánh cửa phòng bệnh mở ra, Vương Minh nhìn người đứng ở ngoài cửa thì hơi sửng sốt sau đó nở nụ cười nửa miệng, giọng điệu có chút trào phúng nói
“Ông ngoại, ông đến thăm cháu rể tương lại hơi muộn đó”
Liễu Sơn Thành là một hồ ly tinh lâu năm đã tu luyện trong quan đạo làm sao không nghe ra ý nói trào phòng của Vương Minh nhưng ông ta bơ giả vờ như không hề nghe ra. Cười cười đi vào đặt giỏ hoa quả xuống, giọng điệu có chút bất đắc dĩ nói
“Cũng không có cách nào khác cả. Công việc dọn dẹp phức tạp hơn ta tưởng nên phải mất mày ngày liền mới xong a”
“Có việc gì sao?”
Vương Minh nhíu mày. Lúc xem xét tình hình hắn đã thấy một số gian phòng thí nghiệm kì lạ nhưng mà dị năng không với tới được nên hắn không có khả năng nhìn kĩ càng, mà lúc đột nhập vào hắn chỉ tập trung vào nhiệm vụ nên cũng không có thời gian ngó qua mấy cái mật thất ngầm đó. Vì vậy khi nghe Liễu Sơn Thành nói có vấn đề rắc rối thì hắn đoán chắc là do mấy cái hầm ngầm đó.
“Phải việc rất quan trọng là đằng khác”
Nói đến chính sự thì Liễu Sơn Thành từ trên người phát ra một thứ khí thế bức người, khiến kẻ khác không dám làm trái lời ông ta. Quả không hổ danh là một trong những đại tướng của quân đội, người nắm giữ quân khu phía Nam. Ông ta thở dài nói
“Dựa vào lời kể của cháu với những gì khám xét được tại phòng thí nghiệm ngầm tại khu công nghiệp đó thì chúng ta có thể khẳng định Nguyễn gia đang nghiên cứu một thứ thuốc rất đáng sợ”
Quả nhiên là việc này. Vương Minh gật đầu nói
“Ông không phải lo lắng đâu, việc này cháu đã nói cho Henry rồi, ông ta nói mấy ngày nữa sẽ phái người đến hiện trường. Hiện giờ ông chỉ cần cho người canh giữ không cho bất cứ kẻ nào tiến vào phá hủy hiện trường”
Liễu Sơn Thành nghe thấy lão Henry đã tiếp nhận việc này thì hai mắt sáng quắc lên, khuôn mặt không khỏi vui sướng. Quả thật là từ khi phát hiện chuyện này thì ông ta cảm thấy hết sức khó xử bởi sự việc này quá mức trọng yếu, với khả năng của ông ta và chính phủ không có khả năng giải quyết. Nay tổ chức đặc biệt của Cảnh sát quốc tế đã vào cuộc thì coi như ông ta đã vứt bỏ được tảng đá trong lòng đi, mặt ày hớn hở nói
“Nếu vậy thì cảm ơn cháu nha”
“Ông không cần khách khí như vậy. À mà mấy ngọn núi”
“Đương nhiên là xong rồi. Chỉ cần cháu đến chính quyền thành phố Giang Kiều kí nhận là thủ tục hoàn tất”
“Hắc hắc… Vậy thì tốt quá, cảm ơn ông nhiều lắm”
“Không cần phải cảm ơn, đó là những gì cháu đáng phải nhận được”
Hai ông cháu trờ chuyện vui vẻ thì cảnh cửa phòng bệnh mở ra, ba anh em họ Hầu xuất hiện. Liễu Sơn Thành thành biết ba người này chính là thủ hạ thân tín của Vương Minh, biết ba người này đến thăm hắn liền đứng dậy nói
“Ở lại cũng lâu rồi, ông có việc cần phải đi”
“Vâng. Hầu Ba giúp anh tiễn Liễu tướng quân ra khỏi bệnh viên”
Hầu Ba đứng ở ngoài cửa gật đầu rồi cũng với Liễu Sơn Thành đi ra ngoài. Hầu Dũng và Hầu Toàn mỗi người trên tay xác một túi hoa quả đi vào đặt lên trên bàn. Hầu Dũng nói
“Anh Minh hay tin anh nằm viện, giờ bọn em mới biết thật là có lỗi quá”
Vương Minh xua xua tay nói
“Không có gì. Công việc các chú cũng bận rộn mà đến đây nói chuyện với anh là được rồi, không cần phải quà cáp đâu”
“Vâng. Bọn em biết”
Hầu Toàn và Hầu Dũng đồng thanh nói, hai người tự kiếm cho mình một chiếc ghế ngồi xuống hai bên trái phải của Vương Minh. Đợi Lê Minh Đức đi khám trở về và Hầu Ba trở lại thì năm người nói chuyện phiếm một chút, chủ đề trọng yếu đương nhiên là xoay quanh những gì hai người Vương Minh và Lê Minh Đức đã trải qua vào buổi tối cách đây ba ngày. Ba anh em họ Hầu nghe Lê Minh Đức kể lại đến nín thở, đồng thời trong lòng xuất hiện một cảm giác sục sôi bừng bừng khí thế làm ba người không khỏi nhớ lại những ngày tháng còn phục vụ quân đội. Khi câu chuyện kết thuc thì Hầu Dũng mới thởi dài nói
“Vương ca, một chuyện thú vị như thế sao anh không cho bọn em đi cùng mà chỉ mang mỗi thằng Đức. Vương ca lần này anh quá thiên vị rồi”
Vương Minh cười khổ nói
“Chú xem đến anh cả thằng Đức đi chuyến này đều chặt vật như vậy mang theo các chú theo e rằng sợ anh không chiếu cố nổi đây”
Hầu Dũng nhìn cánh tay đang bó bột của Vương Minh rồi nhìn sang Lê Minh Đức đang nằm trên giường thì cũng cảm thấy lời của Vương ca hoàn toàn chính xác. Trong năm người thì thực lực của Vương Minh và Lê Minh Đức là cao nhất bởi hai người là khí giả vậy mà đi chuyến này trở về toàn mạng nhưng ai ai cũng không ít thì nhiều thương tật vài chỗ, nếu hắn là một người thường chỉ có chút sức khỏe đi thì cầm chắc cái chết rồi, chưa hết có thể còn làm vướng chân hai người Vương Minh nữa. Nghĩ tới vậy thì Hầu Dũng gương mặt có chút ỉu xìu.
Vương Minh nhìn Hầu Dũng thở dài, hắn biết Hầu Dũng nhiệt huyết vẫn còn sôi trào như những ngày hắn còn xông pha máu lửa trong quân đội nhưng mà vấn đề là Hầu Dũng không phải dị năng giả hay khí giả, mặc dù có một thân công phu của đặc công như nếu tham gia cùng hai người hắn vào những việc như vụ tấn công vào khu công nghiệp mấy hôm trước thì chả khác gì thí mạng cả. Đột nhiên một ý định xuất hiện trong đầu hắn, Vương Minh hỏi Hầu Dũng
“Hầu Dũng chú tại sao năm đó lại rời khỏi quân ngũ”
Hầu Dũng nghe Vương Minh hỏi chuyện xưa thì có chút xấu hổ nói
“Là có lần em vô tình thấy một tên công tử định hiếp dâm một nữ quân nhân. Lúc đó máu anh hùng nổi lên em xông lên đập cho tên công tử đó một trận tơi bời hoa lá, đem tiểu huynh đệ của hắn dẫm nát cuối cùng về sau mới biết tên công tử đó là con trai của thượng cấp nên em bị khai trừ khỏi quân đội, Hầu Toàn và Hầu Ba thấy vậy cũng cùng em giải ngũ luôn”
“Ồ ra là thế”
Vương Minh gật gật đầu nói
“Vậy nếu bây giờ có cơ hội trở lại quân đội chú có muốn không?”
“Em không muốn”
Hầu Dũng lắc lắc đầu nhưng ánh mắt đáng sáng ngời của hắn đã bán đứng chính hắn.
Vương Minh thấy vậy thì “hừ” một tiếng, trách mắng
“Đúng là nói một đằng nhưng bên trong lại nghĩ một nẻo, muốn thì nói làm muốn đi cho nhanh”
Bị Vương Minh nói thế Hầu Dũng cũng không khỏi đỏ mặt cúi đầu. Nghĩ ngợi một lát hắn ngưởng đầu lên nhìn Vương Minh hỏi
“Anh thật sự có cách sao?”
“Đương nhiên. Bất quá không phải là anh mà là ông ngoại của Giai Giai”
“Ông ngoại của chị dâu?”
“Đó là Liễu Sơn Thành Liễu tướng quân, người đứng đầu quân khu phía nam”
“Thì ra là vậy”
Nghe thấy Vương Minh nói đến Liễu Sơn Thành Liễu tướng quân thì Hầu Dũng hoàn toàn tin tưởng Vương Minh không nói đùa với hắn. Từ hồi còn trong quân đội Hầu Dũng đã biết Liễu Sơn Thành là một trong ba đại tướng có ảnh hưởng cực lớn trong quân đội của quốc gia, lại có thêm một tầng quan hệ với Vương Minh nữa thì việc hắn muốn quay trở lại vào trong quân đội là hoàn toàn có thể thực hiện được
Vương Minh lại liếc nhìn sang Hầu Toàn và Hầu Ba suốt từ nãy im lặng không lên tiếng hỏi
“Còn hai người thì sao”
Hầu Toàn lắc đầu nói
“Em không muốn quay lại quân đội. Giải ngũ mấy năm rồi bây giờ trở lại có chút không quen, mà em thích cuộc sống hiện giờ hơn, vừa quan lí Hắc bang vừa có thể tiện chăm sóc mẹ già”
“Em cũng vậy”
Hầu Ba gật đầu ý bảo lời nói của Hầu Toàn cũng chính là ý mình.
Vương Minh nhìn ba người nói
“Anh thấy hiện giờ thực lực Hắc bang của chúng ta đã tương đối, đã có danh tiếng lớn nhưng để bền vững thì chúng ta phải có chỗ dựa vững chắc trong chính quyền. Vì vậy anh muốn bồi dưỡng một thế lực trong chính quyền để làm chỗ dựa cho chúng ta sau này. Mà hiện giờ chúng ta khả thi nhất là phát triển ảnh hưởng trong quân đội vì thế anh mới muốn ba người trở lại quân ngũ. Bất quá quyết định như thế nào là quyền tự do của ba người, anh không hề ép buộc. Như vậy đi các chú trở về suy nghĩ một ngày cho kĩ, ngày mai gọi điện cho anh câu trả lời cuối cùng. Thế nào?”
Ba anh em họ Hầu gật đầu đồng ý. Họ cũng nhận thấy lời nói của Vương Minh hoàn toàn chính xác, Hắc bang muốn tồn tại và phát triển lâu dài thì thế lực không chỉ nằm trong hắc đạo mà phải có chân trong chính quyền, như vậy mới đảm bảo.
“Được rồi các chú về đi, nhớ suy nghĩ cho kĩ”
Vương Minh xua tay ra hiệu đuổi khách
Ba anh em họ Hầu chào tạm biệt Vương Minh với Lê Minh Đức rồi ra về.
Nhìn ba anh em họ Hầu lần lượt đi ra khỏi phòng thì Lê Minh Đức mới quay sang nhìn Vương Minh hỏi
“Anh thật sự để ba người họ trở lại quân ngũ sao?”
Vương Minh lắc lắc đầu cười khổ nói
“Anh nào có muốn chứ, ba người đều là những trợ thủ đăc lực của anh nhưng mà vì suy tính lâu dài thì đành phải nén đau thôi”