Mục lục
[Dịch]Siêu Cấp Ác Ma- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đội hai, đội ba và đội bốn của Hắc quân đến được thác nước thì cũng đúng lúc Nguyễn Đại Dương sơ sẩy rơi từ trên thác nước xuống. Nhìn thấy cánh này tất cả những thành viên của ba đội không hẹn mà cũng trợn tròn mét, sắc mặt có chút tái tái. Điều này cũng phải thôi, Nguyễn Đại Dương ở trong Hắc quân ngoại trừ Lê Linh và Lê Minh Đức ra thì vốn được xung là kẻ mạnh nhất đồng thời cũng là người có thành tựu lớn nhất về tu luyện nội khí, vậy mà còn bị cái thác nước này làm cho rơi vào tình trạng hôn mê bất tỉnh thì không cần nghĩ quá nhiều mọi người cũng có thể tưởng tượng ra được thảm cảnh của mình. Lại nói lúc này những thành viên của ba đội còn lại mới chú ý đến bộ dạng chật vật mệt mỏi quá độ của các thành viên của đội một thì lại càng cảm thấy cái viễn cảnh tưởng tượng vừa xuất hiện càng chắc chắn.

Ba người Hồ Anh Tuấn, Đinh Xuấn Lâm và Bùi Anh Tùng không hẹn mà cùng hít một hơi khí lạnh rồi ba nhìn về phía nhau trao đổi gì đó qua ánh mắt. Ba người nhìn nhau gật đầu rồi đều cùng tiến về phía Nguyễn Đại Dương vừa được thành viên tổ một vớt lên. Mặc dù là đối thủ cảnh tranh bất quá bọn họ cũng là đồng đội, tình cảnh cũng rất thân thiết nếu lúc này mà không tiến lên hỏi thăm vài lời quan tâm thì ba người cảm thấy đúng là không phải chút nào.

“Anh Dương thế nào? Thương thế có nghiêm trọng không?”

Đi đến nơi, Hồ Anh Tuấn giành mở miệng trước, hắn hướng về một đội viên của đội một hỏi.

Đội viên trả lời:

“Cảm ơn Hồ đội trưởng đã quan tâm, đội trưởng chỉ là vì quá sức nên mới hôn mê, cũng không có gì đáng ngại chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là tỉnh lại”

“Phù, nếu vậy thì tốt”

Ba người Hồ Anh Tuấn, Đinh Xuấn Lâm và Bùi Anh Tùng thở dài nhẹ nhõm, gật đầu đồng thanh nói. Bất quá lúc này trong lòng ba người đang dao động dữ dội không khác gì một trận động đất chục độ Richter. Ba người cùng nhìn lên cái ngọn cờ trên đỉnh thác, không hẹn mà cùng có một cảm giác vô lực.

Trở lại hàng ngũ của đội mình, Hồ Anh Tuấn sắc mặt cực kỳ khó coi. Thấy đội trưởng có bộ dạng như vậy, tất cả đội viên đội hai đều nhìn nhau. Không để mọi người thắc mắc quá lâu, Hồ Anh Tuấn đã lên tiếng:

“Chắc mọi người nhìn hoàn cảnh của đội một hiện giờ chắc cũng không cần anh phải nói thêm gì nữa”

Tất cả mọi người cùng gật đầu. Quả thật cái thảm cảnh của đội một lại nhớ đến đống cạm bẫy được giăng ra khắp nơi trên quãng đường đến thác nước khiến tất cả thành viên đội hai quá mức rung động thậm chí một số người trong lòng còn sinh ra một chút sợ hãi cái bài tập huấn luyện này.

Lúc này không chỉ mỗi đội hai của Hồ Anh Tuấn mà hai đội còn lại ở cách đó không xa cũng đều đang rơi vào bầu không khí hoang mang và trầm mặc.

Không biết bao lâu sâu, đột nhiên một đội viên của đội hai lên tiếng phá vỡ cái bầu không khí không thoải mái đang bao phủ lên đội hai:

“Đội trưởng em có một ý kiến”

Hồ Anh Tuấn và những người còn lại nghe thấy người đội viên này có sáng kiến thì hai mắt tỏa sáng, dồn dập hỏi:

“Ý kiến? Ý kiến gì”

“Mau mau nói đi”

“Suỵt”

Người đội viên này thấy mọi người như vậy thì hoảng hốt, vội vàng ra hiệu im lặng rồi đưa mắt nhìn về phía đội ba và đội bốn, khi thấy hai đội này không chú ý đến dị trạng vừa rồi của đội hai thì mới thu hồi lại tầm mắt nhìn Hồ Anh Tuấn nói:

“Đội trưởng, anh ra đây một lát với em được không?”

Các đội viên còn lại lúc này cũng bình tĩnh lại vội vàng im lặng, cố làm vẻ mặt như bình thường tránh cho các đội xung quanh chú ý. Còn về phía Hồ Anh Tuấn thì gật đầu sau đó cùng người đội viên kia đi đến đằng sau bụi cây cách đó không xa.

“Có chuyện gì chú nói luôn đi”

Hồ Anh Tuấn bị người đội viên kia dẫn vào bụi cây, luồn lách băng qua vô số bụi cây mà vẫn chưa thấy người kia dừng lại nói gì thì có chút buồn bực, không nhẫn nhịn được mà lên tiếng hỏi.

“Đội trưởng, anh kiên nhẫn một chút, cũng sắp đến rồi”

Người đội viên kia không trả lời mà chỉ đáp lại một câu như vậy sau đó quay đầu không nhìn Hồ Anh Tuấn, tiếp tục xuyên qua các bụi cây rậm rạp tiến về phía trước.

Ở phía sau Bùi Anh Tuấn nếu nói trong nội tâm lúc này không cảm thấy khó chịu thì là giả dối nhưng mà hắn biết thuộc hạ của hắn chắc chắn sẽ không rảnh rỗi đến mức vào những lúc như thế này mà muốn giở trò trêu đùa hắn vì vậy hắn vẫn kiên nhân tiếp tục người đội viên kia đồng thời cũng hi vọng người đội viên kia mang đến cho hắn một thứ gì đó tốt tốt.

Hai người đi khoảng chừng vài mét nữa thì phía trước mặt xuất hiện một con đường đất. Thấy con đường này Bùi Anh Tuấn cảm giác rất ngoài ý muốn, muốn mở miệng hỏi nhưng mà không biết làm thế nào để thốt ra được từ ngữ từ miệng. Phải mãi một lúc sau khi định thần lại thì hắn mới hỏi:

“Đây là?”

Người đội viên kia vội vàng trả lời:

“Lúc này em buồn đi vệ sinh, vào trong bụi này tính giải quyết thì đột nhiên phát hiện ra con đường đất này”

Hồ Anh Tuấn cũng không phải người quá mức ngu ngốc, chỉ cần nghĩ một chút thì hắn đã hiểu tại sao người này lại mang hắn đến con đường đất này. Nhưng mà không quá xác định, hắn nhìn người kia hỏi:

“Chú cho là đây là còn đường tắt dẫn lên đỉnh thác”

Người đội viên kia lắc đầu, giọng quả quyết đáp:

“Em khẳng định đây là con đường khác dẫn lên đỉnh thác bởi vì lúc nãy em đã đi thử một đoạn, quả nhiên phát hiện điểm cuối cùng của con đường đất này chính là bờ sông trên đỉnh thác”

“Chú chắc chắn chứ?”

“Em xin lấy danh dự ra đảm bảo”

Hồ Anh Tuấn nghe thấy người thuộc hạ trước mặt bộ dạng tự tin, phát ra lời thế thốt rất hùng hồn quả quyết thì tám phần tin rồi. Bất quá hắn còn cảm thấy hai phần không dám tin bởi vì khi vừa thấy con đường đất này, hắn nhận ra con đường này được người làm và thời gian làm cũng chưa lâu. Không cần nghĩ hắn cũng biết có lẽ con đường này là do Vương Minh cho người làm ra rồi. Bất quá biết được điều này thì Hồ Anh Tuấn lại càng cảm thấy khó hiểu bởi vì hắn không hiểu tại sao Vương Minh lại để con đường đất này tồn tại, chẳng lẽ hắn không sợ sẽ có người phát hiện ra con đường đất như lúc này để rồi ăn gian mà đoạt được lá cờ?

Nhưng khó hiểu thì mặc khó hiểu, nếu như so ra với cái việc vô vọng như trèo lên thác nước trực tiếp thì con đường đất này quả nhiên là phương án tuyệt vời vô cùng. Vì vậy Hồ Anh Tuấn liền tự trấn an mình rằng cho lẽ Vương Minh cố ý làm ra con đường đất này như là một món quà bất ngờ dành cho những người nào chịu khó lục lọi tìm kiếm. Nghĩ như vậy lập tức khiến Hồ Anh Tuấn tinh thần tốt lên rất nhiều, hắn nở một nụ cười tươi rói vỗ vay người đội viên kia:

“Chú làm tốt lắm, lần này nếu như có thể lấy lá cờ kia xuống thì anh sẽ ghi công đầu cho chú. Đảm bảo sẽ có trọng thưởng”

“Cảm ơn đội trưởng, cảm ơn đội trưởng”

Người đội viên kia được Hồ Anh Tuấn khen ngợi thì cảm thấy trong lòng vô cùng tự hào, lại còn nghe được trọng thưởng thì vội vàng cảm tạ liên tục.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK