Vương Minh và Liễu Hoa đang ngồi thưởng trà thì đột nhiên quản gia đi đến cúi người với Liễu Hoa nói
“Phu nhân, lão gia cho mời Vương thiếu gia lên phòng làm việc”
“Ừm. Ta biết rồi. Ông ra ngoài trước đi”
Nói xong thì quay ra nhìn Vương Minh thở dài nói
“Xem ra lần này chúng ta không thể ngồi nói chuyện được rồi”
Vương Minh cười cười nói
“Không có lần này thì còn lần sau mà cô, thời gian vẫn còn nhiều mà”
“Đúng đúng”
Liễu Hoa cười cười rồi xua xua tay ý bảo hắn lên tầng đi. Vương Minh cúi người chào rồi lên cầu thang tiến vào phòng làm việc của Nguyễn Sinh. Khi vòa phòng Nguyễn Sinh thì Vương Minh có chút bất ngờ, trong phòng không chỉ có mình Nguyễn Sinh mà còn có một vị khách bất ngờ nữa. Đó chính là ông ngoại của Nguyễn Giai Giai, Liễu Sơn Thành. Vừa thấy Vương Minh bước vào thi Liễu Sơn Thành đặt chén trà xuống rồi vẫy tay cười với hắn
“Cháu rẻ vào đây ngồi đi. Đúng lúc ông đang có việc tìm cháu đây”
Vương Minh cười cười gật đầu chào Nguyễn Sinh rồi ngồi xuống cạnh Liễu Sơn Thành. Liễu Sơn Thành nhìn Nguyễn Sinh rồi nói
“Nguyễn Sinh con ra ngoài một chút. Cha có chuyện riêng cần nói với Vương Minh”
“Vâng”
Nguyễn Sinh đáp một tiếng rồi đi ra ngoài nhưng trong ánh mắt không giấ nổi vẻ ngạc nhiên và khó hiểu. Hắn cảm thấy ngạc nhiên bởi không ngờ đến Vương Minh và ông bố vợ mình đã quen nhau từ trước. Còn khó hiểu là không biết hai người nói chuyện gì với nhau bí mật đến nỗi không thể nói cho hắn nghe được. Mặc dù vậy hắn rát sợ uy của bố vợ nên mặt dù có nhiều điều trong lòng nhưng chỉ dám để ở trong lòng, ngoan ngoan đi ra ngoài.
“Được rồi. Liễu lão gia ông có việc gì?”
Vương Minh gác chân lên bàn, tự rót lấy cho mình một chén trà, bộ dạng rất khệnh khạng không giống gì với bộ dạng đang nói chuyện với bậc bề trên cả.
Liễu Sơn Thành cũng không để ý đến điều này mà chỉ cười xòa cho qua bởi ông ta biết Vương Minh có vốn để kiêu ngạo. Liễu Sơn Thành lấy từ trong túi da ra một gói tài liệu đưa cho Vương Minh. Vương Minh nhận lấy nhìn vỏ bên ngoài cái gói có đóng dấu “tuyệt mật” của quân đội thì nghi hoặc nhìn Liễu Sơn Thành hỏi
“Liễu lão gia, đây là…”
“Mở ra xem đi rồi biết”
Vương Minh nhìn thấy vẻ thần thần bí bí của Liễu Sơn Thành thì nghi nghi, mở ra xem thì bên trong là một xấp ảnh chụp một khu công nghiệp bỏ hoang từ vệ tinh. Vương Minh nghi hoặc chả hiểu đống ánh này có gì đặc biệt mà phải đống dâu “tuyệt mật” chứ. Nghi nghi hoặc hoặc nhìn Liễu Sơn Thành hỏi
“Mấy cái ảnh này có ý gì?”
“Đây mà nơi tập kết vũ khí của Nguyễn gia Nam Hải. Theo như thông tin tình báo từ một nguồn bí mật thì Nguyễn gia đang tập kết một lượng lớn vũ khí hạng nặng tại đây. Hôm qua một thành viên tổ S đã tiến vào đây trinh thám nhưng mà hiện giờ vẫn chưa thấy xuất hiện, e rằng lành ít dữ nhiều”
“À thế ra la vậy. Vậy ý của chính phủ là muốn nhờ cháu vào đó cứu ngươi chứ gì”
Vương Minh nghe qua là đoán đươc ngay ý của Liễu Sơn Thành. Liễu Sơn Thành gật đầu nói
“Đó là việc đầu tiên. Việc thứ hai chính là tìm cách điều tra cái khu công nghiệp này còn nếu tiện hơn thì phá hủy luôn cũng được”
“Vậy thù lao thì sao…”
Vương Minh cười nham hiểm. Hắn không phải là người thuộc quân đội nên không có lý gì mất công mất sức mà không thu được tí lơi ích nào cả. Dường như cũng biết điều này nên Liễu Sơn Thành cười cười đáp không một chút tức giận hay khó chịu vì cái tính hám lợi của Vương Minh
“Cái này thì ta đã chuẩn bị sẵn rồi. Nghe nói cháu đang đầu tư vào thành phố Giang Kiều phải không?”
Vương Minh gật đầu. Liễu Sơn Thành nói tiếp
“Thế này nhe. Phân thưởng của nhiệm vụ lần này là ba quả núi ở ngoại ô Giang Kiều, muốn quả núi nào thì tùy chọn. Thấy thế nào”
Vương Minh nghe xong thì có chút động tâm, ba quá núi tính quy ra tiền thì ít nhất cũng phải vài chục tỷ đồng, cũng coi như là xứng đáng, mà tương lại Vương Minh muốn biến Giang Kiều thành địa bạn căn cứ của mình nên có ba quả núi này thì coi như đã đặt được bước chân đầu tiên. Tính toán thiệt hơn một chút thì Vương Minh đồng ý
“Điều kiện rất thỏa đáng. Tối nay cháu đi luôn”
“Không phải vội thế đâu. Cháu hãy liên lạc với người trong số điện thoại này, khi nào hành động thì người đó sẽ có sắp xếp”
Vương Minh nhìn dãy số ghi nhớ vào trong đầu rồi lập tức cầm bật lửa đốt trụi tờ giấy thành tro. Liễu Sơn Thành thấy tác phong làm việc cẩn thận của Vương Minh thì rất là vừa mắt, càng lúc ông ta càng thưởng thức Vương Minh hơn, càng thấy hắn xứng đáng là cháu rể mình. Ông ta cười ha hả nói
“Cũng muộn rồi. Ông đi về đây, thỉnh thoảng đến chơi với ta, nói chuyện với cháu rất là thu vị đó làm ra cảm thấy mình như trẻ ra chục tuổi vậy… ha ha ha”
Vương Minh cũng cười theo rồi đứng dậy tiễn Liễu Sơn Thành ra khỏi phòng. Lúc này ở bên ngoài Nguyễn Sinh đang đứng chờ, thấy Liễu Sơn Thành cùng với Vương Minh bước ra thì lập tức chạy đến dìu Liễu Sơn Thành rồi ra hiệu với Vương Minh bảo hắn ngồi đợi ở trong phòng một lát. Vương Minh gật đầu quay lại vào trong phòng, hắn thu dọn đống ảnh vào lại trong bao rồi cất giấu vào túi áo trong. Nếu Liễu Sơn Thành đã không muốn Nguyễn Sinh thấy thứ này thì hắn cũng không việc phải cho Nguyễn Sinh thấy cả.
Một lát sau Nguyễn Sinh trở lại phòng, hắn ngồi xuống đối diện với Vương Minh. Ngoài dự liệu của Vương Minh là Nguyễn Sinh không hỏi Vương Minh và Liễu Sơn Thành đã nói chuyện gì mà chỉ hỏi hai ngườ làm sao biết nhau. Vương Minh cười cười đáp
“Cũng không có gì. Chỉ là lúc ở Giang Kiều thì tự nhiên Liễu lão gia tìm đến gặp thôi ạ”
“Ừm. Chắc ông cũng sốt ruột muốn thấy đứa cháu rể… ha ha”
“Ha ha”
Vương Minh cũng cười. Rồi nhớ ra chuyện muốn nói với Nguyễn Sinh liền nói
“Chú Nguyễn Sinh cháu muốn nhờ chú một việc”
Vì giờ đây Vương Minh đã xác định quan hệ với Nguyễn Giai Giai mà Nguyễn Sinh lại là cha của nàng nên dù sao cũng phải để cho Nguyễn Sinh chút mặt mũi chứ. Vì vậy hắn cũng thay đổi cách xưng hô không còn ngang ngược bằng vai phải lứa như trước nữa mà có chút hạ thấp bản thân, giống như con cháu nói chuyện với bậc bề trên vậy. Quả nhiên là có tác dụng, Nguyễn Sinh nghe thấy Vương Minh xưng hô lễ phép tôn trọng mình như vậy thì cảm thấy rất thích thú, bất giác quan hệ giữa hai người cũng kéo gần lại hơn rất nhiều. Nguyễn Sinh cười nói
“Vương Minh chúng ta tương lai sẽ là người nhà, có việc gì thì cháu cứ nói nếu chú giúp được thì chắc chắn sẽ giúp”
“Chú Nguyễn Sinh cháu cũng nói thật. Hiện giờ trong tay cháu đang có một số tài chính lớn nhưng mà không được sạch sẽ lắm”
“Ồ. Cháu muốn rửa tiền. Số lương bao nhiêu?”
“Hai mươi tỷ đô”
“Phụt”
Nguyễn Sinh đang uống chén trà thì nghe thấy con số mà Vương Minh thốt ra thì không khỏi phun ra vì sửng sốt rồi trợn mắt nhìn Vương Minh. Miệng lắp bắt hỏi lại như thế không tin vào điều mà tai mình vừa nghe được
“Cháu nói bao nhiêu”
“Hai mươi tỷ đô”
Vương Minh đương nhiên là cũng đã lường trước biểu hiện của Nguyễn Sinh. Hắn biết mặc dù Nguyễn Sinh là người giàu nhất Đông Doanh này nhưng tài sản cr hai giới hắc bạch cùng lắm cũng đến hơn mười tỷ một chút là căng rồi. Vì vậy khi nghe thấy một con số không lồ như vậy mà không có chút ngạc nhiên nào thì đúng là không phải con người.
Đối với Vương Minh hiện nay thì số tiền ba mươi tỷ chiếm được tại Hong Kong đúng là đau đầu muốn chết. Mã Đống làm hết năng lực thì cũng chỉ tẩy trắng được mười tỷ. Còn hai mươi tỷ còn lại thì đúng là không có khả năng làm được. Vì vậy Vương Minh mới tìm đến Nguyễn Sinh. Nguyễn Sinh đã kinh doanh ở thành phố Đông Doanh này nhiều năm nên chắc chắn sẽ có con đương thích hợp mà trên hết Nguyễn Sinh lại có thể cũng coi là người nhà nên có thể cực kì tin tưởng. Vương Minh thấy Nguyễn Sinh sau khi bình tĩnh lại thì trâm ngâm không nói gì, bàn tay xoay xoay chén trà. Vương Minh nói
“Chú yên tâm, vụ này hoàn thành cháu sẽ trích năm trăm triệu đô làm hoa hồng”
Nguyễn Sinh nghe thấy Vương Minh nói vậy thì thở dài rồi lắc đầu nói
“Vương Minh à cháu làm thế là coi chú là người ngoài đó. Thực sự là chú không cần khoản hoa hồng của cháu chỉ là số tiền này quá lớn. E rằng chú không có khả năng xử lí hết được”
Vương Minh lại trầm ngâm rồi một lúc sau hắn thở dài chán nản. Việc này hắn cũng đã lường được rồi, sức người có hạn thôi thì cố được bao nhiêu thì cố. Vương Minh nói
“Nếu vậy thì chú có thể rửa được bao nhiêu thì cố giúp cho cháu”
“Ừm. Chú sẽ có gắng hết sức. Cố lắm thì chắc cũng được mười lăm tỷ”
Vương Minh gật đầu. Hai mươi tỷ thì ba phần tư có thể tẩy xong, còn một phần tư kia hắn sẽ từ từ nghĩ cách bởi với số tiền sắp tới được tảy rửa thì hắn cũng dưa giả, năm tỷ còn lại từ từ thư thả cũng được, không có gì phải vội cả.