Mục lục
[Dịch]Siêu Cấp Ác Ma- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này hai người đều rơi vào trầm lặng, Trương Nghĩa thì nhớ lại quá khứ đau buồn nên tâm trạng không tốt không muốn nói gì còn Vương Minh thì cảm thấy khó mở miệng. Nghĩ nghĩ một lúc, Vương Minh quyết định tốt nhất là nên chuyển chủ đề thì hơn, cứ nói mãi về chuyện buồn của người khác cũng không tốt.

“Trương Nghĩa, anh thời gian gần đây nghĩ ra một kế hoạch nhưng mà không chi tiết lắm, anh muốn chú tham khảo cho ý kiến”

Đây mới thực sự là mục đích chính của Vương Minh hôm nay đến công ty đồng thời hắn cũng biết Trương Nghĩa mỗi khi nhắc đến công việc sẽ cực kỳ tập trung và chuyên chú vì vậy hắn cũng muốn mược việc này để tạm thời khiến Trương Nghĩa quên đi quá khứ đau buồn kia

Quả nhiên đúng như Vương Minh dự đoán, Trương Nghĩa thấy Vương Minh nhắc đến công việc lập tức khôi phục lại khuôn mặt nghiêm túc khi làm việc, ánh mắt chăm chú nhìn Vương Minh nói

“Vâng anh nói đi, em xin lắng nghe”

Vương Minh gật đầu sau đó nói những suy nghĩ của mình về phương hướng phát triển mà mình dự tính cho công ty Vương thị trong tương lại. Vì vấn đề này liên quan quá rộng lại quá mức quan trọng nên mặc dù ý tưởng nhưng Trương Nghĩa vẫn cặn kẽ suy nghĩ tất cả mọi phương diện của vấn đề. Vương Minh cũng không đến làm phiền hay thúc giục Trương Nghĩa, hắn một bên ngồi im lặng đôi mắt đam chiêu nhìn vào chén trà trong tay. Phải mất đến gần nửa tiếng đồng hồ thì Trương Nghĩa mới mở miệng nói

“Em gần đây cũng nhận ra rằng lĩnh vực bất động sản hiện nay của công ty quá mức bấp bênh nên em cũng đã nghĩ đến việc sẽ chuyển hướng đầu tư của công ty trong tương lại nhưng thật không ngờ anh lại đi trước một bước rồi”

Vương Minh nhe rằng cười, hắn biết Trương Nghĩa đang tâng bốc hắn. Vương Minh cũng rất hưởng thụ lời tâng bốc này bởi dù sao con người là loại động vật thích hư vinh, bất cứ người nào nghe người khác tầng bốc mình thì không cao hứng mới là lạ. Vương Minh nói

“Vậy chú nghĩ sao về mấy nganh như công nghệ thông tin, y tế, thực phẩm?”

“Em nghĩ đây đều là những ngành nóng trong tương lai bởi những ngành này đều có tầm quan trọng cực kỳ lớn đối với cuộc sống của người dân và xã hội. Nếu như công ty Vương thị có thể tiến vào những lĩnh vực này và thành công thì em tin tưởng trong tương lại không xa Vương thị sẽ là một trong những công ty tập đoán lớn trên thế giới. Chỉ là…”

“Là sao?”

“Có lẽ hiện giờ chúng ta có chút chậm bước bởi vì những ngành này hiện giờ đã gần như định hình rồi, thị trường đều đã được các công ty lớn trong từng lĩnh vực phân chia. Một công ty mới bước vào nganh thì chắc chắn sẽ gặp vô số cản trở và bài xích dẫn đến khả năng thất bại là rất cao. Đây chính là điều em lo sợ”

“Anh cũng nghĩ đến điều này rồi thế nên anh muốn chú tập trung nhân lực thử nghiên cứu ra đối sách nào hiệu quả không?”

Trương Nghĩa trầm ngâm một lúc sau đó có chút lưỡng lự nói

“Thực ra em cũng đã nghi qua rồi, cũng đại khái nghĩ ra một cách”

“Cách gì, chú nói xem?”

Vương Minh nghe xong Trương Nghĩa nói có cách thì mắt sáng rực lên cực kỳ vui mừng. Sự việc lần này có ý nghĩa hết sức quan trọng đối với sự phát triển của Vương thị trong tương lai nên mặc dù biết khó khăn và nhiều gian nan, mặc cho Trương Nghĩa thật sự không nghĩ ra được biện pháp gì hay thì Vương Minh cũng quyết tâm làm một phen xem sao. Nếu như thật sự thành công thì quá tốt còn nếu thất bại thì đối với Vương Minh cũng chẳng sao cả, hắn sẽ coi đó như là một bài học của thật bại để rút kinh nghiệm cho lần sau. Lúc này đây nghe được Trương Nghĩa có cách, mặc dù chưa chắc chắn nhưng thế cũng là đỡ hơn việc không kế hoạch mà cứ lao đầu vào.

“Em nghĩ rằng chúng ta trước nên tập trung vào nganh công nghệ thông tin”

“Công nghệ thông tin? Tại sao?”

Vương Minh khó hiểu hỏi

Trương Nghĩa giải thích

“Em xem qua rất nhiều bao cáo, đặc biệt là báo cáo về doanh thu của các công ty trên thế giới trong thời gian khủng hoảng tài chính diễn ra thì em nhận thấy rằng số công ty lỗ vốn và phá sản ở các ngành khách là rất nhiều nhưng tỉ lệ này ở trong lĩnh vực công nghệ thông là thấp nhất. Đồng thời nếu anh xem danh sách những tỉ phú giàu nhất thế giới thì anh có thể thấy rằng những người già lên từ lĩnh vực công nghệ thông tin là chiếm một số lượng khá đáng để vì vậy anh có thấy rằng tỉ lệ thành công trong lĩnh vực này là cao nhất trong ba ngày vừa nêu. Tổng hợp lại hai điều trên, em thấy tuyển chọn tiến quân vào lĩnh vực công nghệ thông tin là thích hợp nhất”

“Chú nói cũng có lý”

Vương Minh gật đầu, hắn cũng bị những lời nói của Trương Nghĩa thuyết phục. Nhưng nghĩ đến ngành công nghệ thông tin, nhớ đến những con quá vật trong ngành này như Microsoft, Apple, Nvidia,… Vương Minh lại cảm thấy lực cản rất lớn vì vậy lập tức trán hắn nhăn lại

Tựa hồ biết được Vương Minh đang nghĩ gì Trương Nghĩa cười nói

“Nếu chúng ta tiến quân trong ngành công nghệ thông tin chắc chắn chúng ta sẽ phải mất rất nhiều tài lực và thời gian để chuẩn bị các thứ như nhân lực, cơ sở vật chất, thiết bị,… đó là còn chưa nói đến việc phải chịu sự chèn ép ngầm của các tập đoàn lớn kinh doanh lâu năm. Nhưng theo em thì đó chưa phải là khó khăn lớn nhất của chúng ta?”

“Vậy theo chú cái nào mới là khó khăn lớn nhất?”

“Theo quan điểm của em thì khó khăn lớn nhất của chúng ta chính là ở vấn đề khách hàng. Anh nghĩ xem các tập đoàn lớn đã kinh doanh lâu năm, đã khẳng định được thương hiệu và chất lượng sản phẩm nên cũng đã gây dựng được một số lượng khách hàng trung thành rất lớn. Không cần lấy ví dụ đâu xa, chỉ cần nhìn hiện giờ trên thế giới hơn 90% người dùng hệ điều hành là Window, mà trong bao nhiêu năm con số này cũng không sụt giảm đủ để thấy được số lượng trung thành của các công tu lâu năm là lớn và bên vững như thế nào. Vì vậy nếu chúng ta muốn lôi kéo được khách hàng đến với sản phẩm cả công ty chúng ta là rất khó?”

Vương Minh suy nghĩ một lúc rồi gật đầu nói

“Chú nói đúng. Đây quả là một vấn đề đau đầu và hóc búa”

Trương Nghĩa nói tiếp

“Nếu như chúng ta muốn lôi kéo và xây dựng đội ngũ khách hàng trung thành như những công ty lớn thì thật sự là quá tốn thời gian đồng thời phải tốn rất nhiều tiền bạc cho việc nghiên cứu sản phẩm bởi vì khách hàng đến với chúng ta trừ phi họ thấy được rằng sản phẩm của chúng ta là ưu việc hơn những sản phẩm mà họ đang sử dụng”

“Đúng”

“Vì vậy em nghĩ rằng tại sao chúng ta không bỏ tiền ra mua lại một công ty có danh tiếng kha khá trong lĩnh vực này?”

“Mua một công ty?”

Vương Minh sửng sốt nhưng một giây sau hắn hiểu ra, vỗ đùi giơ ngón tay cái với Trương Nghĩa tán thưởng nói

“Cao, chiêu này rất cao”

“Hì”

Trương Nghĩa cười ngượng

Vương Minh hỏi

“Vậy chú nhắm đến công ty nào chưa?”

“Em đang định nhắm đến công ty Yahoo”

“Yahoo?”

“Vâng. Tập đoàn Yahoo tuy rằng trong thời gian diễn ra khủng hoảng kinh tế chịu rất nhiều thiệt hại về kinh tế và đang gặp khó khăn nhưng đó vẫn là là một tập đoàn lớn nắm giữ trong tay nhiều bằng sáng chế, có một đội ngũ nhân lực chất lượng mà một công đồng khách hàng trung thành khá lớn. Vì vậy em quyết định tuyển chọn công ty này chỉ là giá khá là đắt”

“Khoảng bao nhiêu?’

“Hiện giờ giá trị của Yahoo được giới chuyên môn định giá vào khoảng gần bốn tỉ đô la”

Vương Minh nghe xong cái gì này mà chẳng có chút gì kinh hãi cả, ngược lại còn xoa xoa cái cằm nhẵn nhụi gật gù nói

“Bốn tỉ đô la? Giá cũng không đắt lắm, vậy quyết định mua Yahoo đi”

Trương Nghĩa nghe xong Vương Minh nói thì giật mình sau đó khuôn mặt có chút sầu khổ nói

“Nhưng mà anh Minh, hiện giờ công ty Vương thị chỉ có vài chục triệu đô la vốn lưu động. Muốn lấy ra được bốn tỉ để mua Yahoo thì không có khả năng. Mà bốn tỉ mới chỉ là số tiền mua thôi, chúng ta còn phải bỏ một số tiền lớn để đầu tư vào công ty nữa”

Vương Minh nghe xong Trương Nghĩa nói, hắn có chút buồn cười nói

“Trương Nghĩa chẳng lẽ chú quên mất rằng trong tay anh còn có hơn ba mươi tỉ đô la rảnh rỗi sao?”

Trương Nghĩa giật mình sau đó mắt sáng rực vỗ đầu. Hắn lúc này thấy mình thật đáng trí, hắn thân là người thay Vương Minh quản lý tài chính vậy mà lại đi quên một số tiền lớn và quan trọng như số tiền ba mươi tỉ kia, quả thật đúng là truyện cười a. Trương Nghĩa có chút xấu hổ vì sự đáng trí của mình hắn gãi đầu gãi tai nhe răng cười nói

“Đúng là em quên mất. Hì hì… nếu vậy thì mọi việc đơn giản rồi, tính tổng thể tất cả chi phí theo em dự đoán thì vào khoảng bảy tỉ đô”

“Ờ, vậy thì chú cầm mười tỉ đi. Bảy tỉ để tiến hành mọi công việc còn lại ba tỉ để để phòng”

“Vâng em đã biết. Ngay ngày mai em sẽ cử người sang Mỹ tiến hành khảo sát với thương lượng”

Trương Nghĩa gật đầu nói

Lúc này Vương Minh liếc nhìn lên đồng hồ trên tường thấy cũng còn không mấy thời gian là đến giờ hẹn với Thư Kiều vì vậy hắn nói thêm vài câu với Trương Nghĩa sau đó vội vàng rời khỏi tòa nhà Trung Thành phó xe đến nhà hàng B tại đường Hoàng Hoa Thám

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK