Vương Minh hơi giật mình. Bị đuổi khỏi nhà, không phải nặng thế chứ. Thế là hắn vội vàng hỏi
“Thế mày định ở đâu”
Phan Hoàng như nhìn thấy tâm tình của Vương Minh hắn cười nói
“Yên tâm đi tao không đến quấy phá thế giới riêng tư của hai bọn mày đâu. Tao sẽ đến chỗ mẹ tao ở”
Mẹ Phan Hoàng cũng xuất thân từ một gia đình danh giá ở đất thủ đô. Nghe nói năm xưa mẹ hắn lấy cha hắn cũng chỉ là một cuộc hôn nhân sặc mùi lợi ích, không hề có tình yêu. Một cuộc hôn nhân như vậy thì cũng chẳng duy trì được bao lâu, sau khi Phan Hoàng được 1 tuổi thì cha mẹ hắn li thân từ đó cho đến nay. Theo như Vương Minh nhớ thì hình như mẹ hắn đang làm một chức gì đó trong thành ủy thành phố Đông Doanh thì phải.
“Ờ. Nếu không cảm thấy không thích thì gọi một tiếng tao tìm chỗ khác cho”
“Đến lúc đó hãy hay. Giờ phải giải quyết cái bụng đang đói này đã”
Phan Hoàng nhe răng cười, tay trái vỗ vỗ vào bụng mình. Vương Minh biết hắn đang muốn lái sang chuyện khác nên cũng thuận nước đẩy thuyền, không đề cập đến vấn đề đáng buồn kia nữa. Vương Minh đỗ xe ở một ăn cơm bình dân ở ven đường, hắn cười nói với Phan Hoàng
“Đại công tử, thử chút mùi vị cơm bình dân không”
“Hắc hắc… Sơm hào hải vị mãi cũng chán rồi, ăn chút dân dã cho nó mới lạ”
Phan Hoàng lập tức đồng ý. Vương Minh đỗ xe bên lề đường, hai người xuống xe chọn một bàn ở ngoài vỉa hè. Lúc này là giờ cơm trưa nên quán khá là đông, phải đợi mãi một lúc thì phục vụ mới đem thực đơn đến. Vương Minh đưa thực đơn cho Phan Hoàng bảo
“Muốn ăn gì cứ gọi”
Phan Hoàng không khách khí, cầm luôn thực đơn nhìn liếc qua gọi liền một lúc năm, sáu món ăn. Phục vụ nhanh chóng ghi lại rồi lập tức chạy sang bàn khác. Vương Minh biết chắc chắn phải chờ một lúc nữa thì thức ăn mới mang lên đành cùng Phan Hoàng nói chuyện về công ty giải trí sắp thành lập của hai người.
“Mọi việc đến đâu rồi?” Vương Minh hỏi
“Sắp xong hết cả rồi. Văn phòng, studio,… Chắc có lẽ tuần sau là có thể đi vào hoạt động” Phan Hoàng hưng phấn nói
Trương Nghĩa làm việc cũng năng suất thật. Vương Minh thầm nghĩ hắn cười cười với Phan Hoàng. Vương Minh hỏi
“Thế mày nghĩ ra tên công ty chưa”
“Cái này phải do đại cổ đông là mày đặt mới đúng chứ hỏi tao làm chi”
“Ờ thì mày cũng biết cái công ty này mày mới là ông chủ quản lí. Tao chỉ là ngồi mát ăn bát vàng, mỗi tháng đợi tiền cổ phần chảy vào tài khoản thôi mà.”
“Ờ cũng phải. Mày thấy cái tên Hoàn Mĩ thế nào”
“Quá tầm thường”
“Thiên Hà”
“Quá củ chuối”
…
Tiếp theo đó là một loạt cái tên đủ mọi thể loại từ mĩ miều cho đến bình thường nhất được Phan Hoàng đưa ra nhưng đều bị Vương Minh gạt phăng đi. Cuối cùng không hiểu vô ý hay sao mà Phan Hoàng nói ra một cái tên khiến Vương Minh phải suy nghĩ
“Ngàn Sao”
Vương Minh im lặng suy tư rồi một lúc sau vỗ đùi nói
“Cái tên rất hay, rất độc, rất có ý nghĩa. Phê chuẩn.”
Phan Hoàng ù ù cạc cạc, hắn không ngờ rằng mình vô tình nói ra một cái tên lại được chấp nhận. Phna Hoàng nhẩm lại cái tên này lúc đầy thấy nó có phần củ chuối sao ấy nhưng nghĩ kĩ lại thì thấy có lẽ không có cái tên nào phù hợp hơn được nữa. Cái tên Ngàn Sao rất có ý nghĩa, nó muốn chứng tỏ rằng công ty này là nơi tập trung của hàng ngàn vì sao tinh tú sáng chói trong làng giải trí. Đồng thời nghe thấy tên cũng lạ lạ, rất dễ gây ấn tượng với người nghe. Đúng lúc này từ bên đường bên kia vang lên tiếng nhạc lập tức thu hút chú ý của Phan Hoàng và Vương Minh.
Tau thích mi nhưng tau không hề dám nói ra
có lẽ ngại có lẽ dị hoặc không có lí do gì cả
tao biết tao không bằng được người ta , nên nói thích mi chỉ là 1 điều gì đó rất xa mà
yêu là 1 thứ quá cao khỏi tầm tay , nên tao nói thich mi chắc cũng không có sao đâu nhỉ
tao biết mi không cho nhưng tao thich như vậy đó
tao thích ngồi ngắm ánh mắt của mi mỗi khi mi nhìn hay mi đang ngó
hay mỗi lúc mi lặng thinh đi vì những điều không vui làm mi cáu có
tao biết tao không mong được như thằng Baek Hyun được Hyun Jung kêu là chồng ơi
nhưng mỗi khi mi kêu tao là heo ơi heo sao tao thấy vui thế
chữ heo kéo dài ra và chữ ơi nặng cả tạ
với đôi mắt to tròn như căng ra
khiến tao gần như gục ngã đi
như trái đất khiến bao nhiu vệ tinh nhân tạo bay quanh chật nất
tao như mặt trăng đứng từ xa nhìin mi với tình cảm chân thật
và 1 thứ gì đó đã đánh mất
3 phút nó quá ngắn nếu so với 1 ngày
3 từ tao thích mi nó quá khó để nói ngay
3 năm để tao cố gắng không cơ hội sẽ vụt bay
và 3 phút là thời gian để tao nói ra hết nỗi lòng này
yêu hay là thích, hay chỉ là sự ấn tượng
tao không cần phải giải thích , vì trong lòng tao vấn vương
mỗi nụ cườ , i mỗi ánh mắt , của mi làm tim tao như chấn thương
mỗi cử chỉ mỗi hành động của mi tao xem nó rất thân thương
vì răng tao thích mi, tao không biết nói thế nào
tình cảm nó đến nhẹ nhàng, tao không biết phải làm sao
lần đầu tiên trong đời tao mới biết thế nào là thích 1 người
là thích tất cả mọi thứ, từ ánh mắt đến nụ cười
là đêm nằm mơ về mi, mở mắt ra cũng chỉ thấy mi
là cảm giác đợi chờ không thôi, là lo lắng khi mi giận dỗi
là những cảm giác lần đầu có và mi là người đã mang đến nó
nhưng tao không có gì để mi thích tao
tao không có bờ vai rộng để mi dựa vào những lúc chơi vơi
tao không có sức khỏe tốt để cùng mi đi chơi
tao không có nhiều tiền để mua cho mi những món quà mới
nhưng tao có tình cảm chân thành không lúc nào nghĩ ngơi.!!!!
Lại nhìn chủ nhân của bài hát này, là một người thanh niên tóc ngắn, mắc trang phục hip hop điển hình. Khuôn măt cũng ưa nhìn đang say sưa đọc đoạn Rap, nhìn biểu hiện trên khuôn mặt của người này Vương Minh có thể thấy người thanh niên đang rất nhập tâm. Lại im lặng lắng nghe những lời Rap của người này Vương Minh thấy nó rất có ý nghĩa tuy rằng không có nhạc đêm nhưng nghe vẫn rất hay. Nhìn sang Phan Hoàng cũng thấy hắn đồng dạng đang chăm chú lắng nghe. Khi bài hát kết thúc thì Vương Minh nhìn Phan Hoàng ra hiệu. Phan Hoàng gật đầu đồng ý, hắn đứng dậy tiến về phía người thanh niên đọc Rap vừa rồi. Hai người nói chuyện một lúc thì Vương Minh thấy Phan Hoàng tươi cười chìa danh thiếp ra đưa cho người kia, người kia nhìn tờ danh thiếp cất vào trong túi quần rồi rời đi. Vương Minh thấy Phan hoàng trở về khuôn mặt tươi cười nói
“Thành công không?”
“Không thuyết phục được nhưng thấy anh ta có vẻ xuôi lòng. Có lẽ tiếp xúc thêm vài lần là được”
“Ờ. Đây là việc của công ty giải trí, mày thích làm gì thù làm chỉ cần nhớ là cuối tháng chuyển chút tiền tiêu vặt vào tài khoản cho tao là được”
“Tất nhiên tất nhiên rồi”
Đúng lúc này thì bồi bàn mang thức ăn lên. Năm món ăn, bốn món nấu và một món canh. Nhận lấy âu cơm đâu ự, Vương Minh liền quay ra hỏi người bồi bàn
“Ông anh có biết người vừa hát là ai không?”
“Quí khách nói cái tên vừa đứng hát ở bên đường chứ gì”
Vương Minh và Phan Hoàng cùng gật đầu. Người bồi bàn nói
“Đó là LP”
“LP?”
Vương Minh và Phan Hoàng cảm thấy cái tên này đúng là quái lạ thật. Người bồi bàn cười cười giải thích
“Đó là biệt danh của nó ấy mà. Nó tên thât là Nguyên Nhân Ái, năm nay 18 tuổi. Ài khỏe mạnh như thế thôi nhưng không ai ngờ nó lại bị một bệnh quái ác về xương. Đúng là số khổ, chán nản nên nó ngày nào cũng ra vườn hoa bên kia đường cùng với đám choai choai dây xích loằng ngoằng quay người hát. Hôm nay không hiểu sao lại có mỗi mình nó. Đúng là kì lạ”
“Ờ vậy có thể cho chúng tôi biết địa chỉ của cậu bé đó được không?”
Người thanh niên nhìn Vương Minh với ánh mắt dè chừng dường như nghĩ Vương Minh đang có ý đồ xấu gì. Vương Minh cười cười đưa môt tờ 100 nghìn đồng vào tay người bồi bán nói
“Chúng tôi là săn đầu người của công ty âm nhạc, chúng tôi thấy cậu đó hát rất hay nên muốn mời cậu ấy đến công ty của chúng tôi thử một phen”
“Ồ hóa ra là thế”
Người bồi bàn cười cười ngại ngùng. Khi lấy được địa chỉ rồi Vương Minh cảm ơn người bồi bàn rồi cùng với Phan Hoàng đánh chén đống thức ăn đồ sộ trên bàn. Cơm nước xong thì Vương Minh cùng với Phan Hoàng đi xem một một số địa điểm của công ty sắp tới mà Phan Hoàng đã nhắm. Nói chung là những địa điểm này làm Vương Minh khá là hài lòng, giá cả tuy hơi mắc một chút nhưng địa thế và không gian đều rất tốt, đều đáng đồng tiền bát gạo cả. Chở Phan Hoàng về khu biệt thự thì cũng đã là hơn 3 giờ chiều, Vương Minh liền nhớ ra là tối nay còn một việc hết sức quan trọng đó chính. Tuy rằng tên trùm đầu sỏ vô tình sáng nay đã bị Vương Minh giết nhưng mà vẫn còn cơ sở sản xuất và tay chân của bọn chúng, bọn này giống như một khối ung thư vậy nếu không cắt bỏ triệt để chắc chắn chúng sẽ lại một lần nữa phát tác, thậm chí còn nguy hại hơn cả khối trước. Gọi điện nói chuyện với Triệu Vận một lúc rồi Vương Minh lái xe đến tổng bộ Hắc bang. Gọi Hầu Toàn và Nguyễn Dũng vào trong phòng họp, Vương Minh hớn hở đứng dậy thông báo
“Có một tin vui muốn nói cho hai chứ đây.”
“Tin vui gì vậy đại ca”
Nguyễn Dũng và Hầu Toàn nhìn biểu hiện trên mặt Vương Minh lại nghe thấy Vương Minh nói như vậy thì không khỏi tò mò. Vương Minh từ từ bĩnh thản kể lại chuyện xảy ra sáng nay. Hầu Toàn và Nguyễn Dũng nghe xong thì người như bị hóa đóa, không nói năng hay cử động gì phải mãi một lúc sau thì mới định thần lại được. Hầu Toàn dè dặt hỏi Vương Minh:
“Có thật là tên đó đã chết rồi không”
“Chính tay anh tặng hắn một viên kẹo vào não, chẳng lẽ hắn là người sắt à”
Vương Minh bĩu môi nói, hắn không hài lòng lắm khi mà thuộc hạ của mình lại nghi ngờ những lời mình nói. Để tăng tính thuyết phục liền lấy điện thoại ra, may mà ở đây có wifi nên hắn đễ dàng lên kiểm tra tài khoản ở ngân hàng Thụy Sỹ của mình. Vương Minh có hai tài khoản, một cái là cái chính còn một cái là tài khoản phụ chuyên dùng để cất giấu những khoản tiền bí mật khi hắn còn làm sát thủ, sau này thì số tiền trong tài khoản phụ đã chuyển hết cho Mã Đống nên lúc trước trong đó hoàn toàn trống không, không có nổi một xu cho đến sáng nay. Đẩy điện thoại về phía Hầu Toàn và Nguyễn Dũng. Hai người cầm điện thoại nhìn vào màn hình thì miệng chữ o mồm chữ a, hai mắt trợn trừng, một lúc sau cả hai người cũng hét lên
“10 tỉ USD”
“Thật sự là 10 tỉ USD”
Vương Minh cười hả hả. Dường như phản ứng này của hai người đều nằm hết cả trong dự tính của hắn. Đợi hai người bình tĩnh lại Vương Minh mới nói
“Tạm thời số tiền này anh chia ra làm ba phần. 1 tỉ USD sẽ dành cho hoạt động của Hắc bang, 7 tỉ sẽ dồn vào công ty Vương thị. Số tiền còn lại thì để dành đấy làm tiền dự phòng. Hai chú thấy sao”
“Tất cả nghe theo sự sắp xếp của Vương ca” Hầu Toàn vội nói
“Đúng vậy. Bọn em không có ý kiến. 1 tỉ USD thừa sức nuôi sống cả Hắc bang trong cả đời chứ chả chơi” Nguyễn Dũng nói
“Ừm anh tính chuẩn bị tìm một số vũ khí đạn dược trang bị cho bang, các chú tốt nhất lên huấn luyện trước cho anh em sẵn sàng là tốt hơn”
Hầu Toàn và Nguyễn Dũng gật đầu.