Trước phòng của Hầu Dũng lúc này có một nam y tá. Người nam y tá này trông bề ngoài rất bình thường, cao gầy, máy tóc ngắn gọn gàng nhưng đôi mắt sau lớp kính của người này không hề phù hợp chút nào cả. Phải nói thế nào nhỉ? Trông nó hết sức giả tạo. Lại nói vừa rồi khi Vương Minh đi qua tên nam y tá này đụng phải một người, ống tiêm trên xe đẩy rơi xuống vậy mà hắn vẫn có thể bắt được trước khi nó rơi xuống đất. Phản xạ quá mức nhanh nhạy và chính xác, không giống với người bình thường chút nào cả.
Vương Minh lẳng lặng đi theo sau tên này quan sát thấy hắn đứng lại trước của phòng của Hầu Dũng. Đôi mắt liếc trái liếc phải hết sức khả nghi, rồi hắn lấy từ trong đống dụng cụ mọt cái ống rất nhỏ thò vào trong phòng. Lúc này hành làng rất vắng vẻ, ngoài trừ Vương Minh đang giả vờ chăm chú ngồi đọc báo ở dãy ghế đợi ra thì chả còn một ai khác. Có lẽ thấy vậy mà tên này mới có hành động lộ liễu như vậy. Vương Minh nhìn thấy hành động này thì hắn biết tên nam y tá này đích thị là sát thủ cải tra. Không thể giả bộ được nữa, hắn liền đi về phía tên sát thủ.
Sát thủ là một nghề cực kì nguy hiểm, đòi hỏi những yêu cầu rất cao đặc biệt là yêu cầu về sự cảnh giác xung quanh. Nhưng với một sát thủ lão luyện như Vương Minh thì việc đi đến mà không bị phát hiện thì quá là dễ dàng. Đi bằng nửa bàn chân trên, nhẹ nhàng như một con mèo Vương Minh đã đứng ngay sát tên sát thủ. Vì Vương Minh đã đình trệ hơi thở lại nên sát thủ vẫn không hề phát hiện ra rằng đang có một người đứng ngay phía sau mình, hắn thủy chung vẫn mải mê quan sát tình hình bên trong phòng. Một lúc sau khi thấy bên trong phòng không có động tĩnh gì, hắn mới thu lại cái ông. Nhưng vừa đút cái ống trở lại vào trong đống dụng cụ trên xe thì vai hắn bị ai đó vỗ mạnh vào khiến hắn giật nảy mình.
“Anh bạn đang làm trò gì mà cứ lén la lén lút thế”
Một giọng nói lanh lùng phát ra từ phía sau, tên sát thủ hoảng sợ hắn vội vàng nhảy sang một bên. Lúc này hắn mới định thần lại, nhìn xem kẻ nào dám hù dọa mình thì thấy một thanh niên trẻ gầy yếu trông không khác gì một thằng công tử bột cả. Thấy vậy thì hắn mới khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, nói
“Tôi là y tá của bệnh viện này. Định đi vào thay bông băng cho bênh nhân nhưng thấy người nhà họ đang nói chuyện thì đứng đợi ở đây”
“Thế à. Vậy bênh nhân trong này bị bệnh gì thế?”
Vương Minh giả bộ lơ đãng hỏi. Tên sát thủ chần chừ một lúc rồi nói
“Gãy xương do tai nạn”
“Ồ thế à”
Vương Minh cười cười rồi đột nhiên nụ cười trên khuôn mặt hắn phụt tắt, thân thể Vương Minh như tia chớp áp sát lấy tên sát thủ. Tên sát thủ thấy vậy thì thầm kêu không ổn trong lòng, đang tính chống đỡ thì thấy ở ngực, ngay tại vị trí trái tim cảm thấy đau nhói. Hắn nhìn xuống thì thấy một cây kéo y tế đang cắm sâu vào tận bên trong ngực mình. Máu từ cây kéo tuôn ra như suối, nhuộm đỏ cái áo y tá mày trắng của hắn. Hắn không ngờ Vương Minh lại ra tay nhanh như vậy, chỉ tay về phía Vương Minh, miệng lắp bắp mấy tiếng không lên lời rồi ngã xuống sàn nhà, chết một cách tức tưởi. Vương Minh rút cây kéo ra khỏi trái tim tên sát thủ, hắn nhanh chóng kéo xác của tên này ném vào trong hệ thống rác của bệnh viện, nơi đây là hành lang của bệnh viện nếu đột nhiên xuất hiện một cái xác chết nằm trên vũng máu ở nơi này thì quả thật là quá dọa người.
“Đó là hậu quả của việc dám động đến anh em của ta. Có trách thì trách ngươi đen đủi khi nhận nhiệm vụ này a, cựu đồng nghiệp”
Xóa bỏ hết dấu vết trên người tên sát thủ, Vương Minh ném xác hắn xuống rồi thản nhiên như không có chuyện gì đi vào trong phòng bệnh của Hầu Dũng. Vào trong phòng, Vương Minh cau mày, quả nhiên như hắn nghĩ trong phòng lúc này nồng nặc mùi thuốc mê. Lại nhìn những người trong phòng, trừ Hầu Dũng đang nằm ngủ li bì trên giường bệnh thì còn có hai người nữa một cao một thấp đang ngủ gục trên ghế ở gần của ra vào. Có lẽ đây là hai vệ sĩ mà Lê Minh Đức phái đến bảo vệ Hầu Dũng. Tiến đến gần kiểm tra thì thấy có lẽ phải mất ít nhất một tiếng nữa thì công hiệu của thuốc mê mới biến mất, Vương Minh đành ra ngoài hành lang ngồi đợi bởi cái mùi thuốc mê nồng nặc trong phòng khiến hắn không thể nào ngửi nổi. Cầm điện thoại lên, Vương Minh gọi cho Hầu Toàn
“Chú Toàn, đến ngay bệnh viên, sát thủ vừa đến”
Nói xong một câu ngắn gọn này, Vương Minh lập tức cúp điện thoại, vớ tạm tờ tạp chí gần đó ngồi đốt thời gian. Nghe xong cuộc điện thoại của Vương Minh, Hầu Toàn cuống cuồng lái xe như điện chạy đến bệnh viện. Khi chạy đến trước của phòng Hầu Dũng thì thấy Vương Minh đang ở đó, Hầu Toàn mới giảm tốc độ, thở phì phò hỏi Vương Minh
“Sát thủ đâu Vương ca”
“Bị anh xử lí rồi. Chú tí nữa xuống hệ thống rác của bệnh viện, xác của hắn đang nằm trong đó đấy. Nhanh chóng lôi đi mà tiêu hủy không để người khác phát hiện ra là phiền lắm đó”
Vương Minh không nhìn Hầu Toàn, hai mắt hắn vẫn dán chặt vào tờ tạp chí dường như trên đó có một thứ gì đó rất ư là thú vị. Hầu Toàn thấy Vương Minh bình thản như vậy thì biết là mọi chuyện đã ổn rồi liền vội vàng đi xuống tầng hầm phi tang cái xác kia.
…
“Xong chưa”
Khoảng hơn tiếng sau thì Vương Minh thấy Hầu Toàn quay lại, mồ hôi nhễ nhãi khắp người làm ướt sũng cả cái áo sơ mi màu vàng nhạt trên người hắn. Hầu Toàn gật đầu. Vương Minh lúc này đứng dậy cùng với Hầu Toàn đi vào trong. Nhưng khi vừa mở của ra thì thấy hai người vệ sĩ một cao một gầy đứng chắn trước mặt, khuôn mặt lạnh lùng hỏi
“Vị tiên sinh này đến đây có việc gì”
Lúc này Hầu Toàn xuất hiện từ phía đằng sau Vương Minh. Hai tên này thấy Hầu Toàn bước ra thì hơi cúi đầu với hắn nhưng thủy chung vẫn giữ nguyên tư thế, liếc nhìn Vương Minh với ánh mắt dè chừng. Hầu Toàn thấy vậy liền nói
“Đây là Mr.Boss”
Hai tên này nghe thấy là ông trùm tối cao thì khuôn mặt hơi biến sắc, vội vàng đứng tránh sang hai bên cúi khom người, giọng có chút khẩn trương nói
“Mr.Boss, bọn em không biết, xin ông trùm tha lỗi”
Vương Minh gật đầu, vỗ vai hai tên này rồi nói
“Ờ không sao. Thái độ làm việc như thế là rất tốt, ta rất hài lòng. Nhưng mà lần sau nếu thì tốt nhất nên cửa một người gác trong gác ngoài. Nếu như vừa không phải ta tình cờ gặp phải thì sát thủ đánh thuốc mê sau đó giết chết hết các ngươi rồi”
Hai tên này nghe thấy Vương Minh nói như vậy thì thầm biến sắc. Hai người không ngờ rằng mình lại bất cẩn như vậy, lại bị kẻ địch đánh thuốc mê bất tỉnh tí nữa mất mạng. Xấu hổ vì không làm tròn chức trách, hai người này cúi gằm mặt xuống đất.
“Bọn em xin lỗi”
“Ờ không sao, lần đầu mà, cũng là do thiếu kinh nghiệm cả thôi. Về sau rồi sẽ bồi đắp dần dần là được.”
Vương Minh xua xua tay. Sau đó hắn vỗ vai nói thêm vài câu động viên với hai người vệ sĩ này. Hai người này lúc đầu khi biết Vương Minh là ông chủ thì rất sợ hãi bởi hai người trong thời gian huấn luyện đã nghe lão đại Lê Minh Đức nói qua rằng ông chủ là một người trẻ tuổi nhưng mà thực lực rất mạnh và vô cùng tàn nhẫn. Nhưng mà lần tiếp xúc này thì hai người đều thấy ông chủ trẻ này rất rộng lương, ăn nói rất có lí lẽ lại dễ gần hoàn toàn không giống như miêu tả của lão đại. Hai người cảm kích vì Vương Minh không trách tôi, cúi người cảm ơn rồi lui ra ngoài cảnh gác. Vương Minh thấy hành động của hai người thì rất là hài lòng, thuôc hạ không cần ông chủ mở lời mà hiểu ý làm việc như vậy thì còn gì đáng quí hơn chứ. Vương Minh và Hầu Toàn ngồi xuống bên cạnh Hầu Dũng, lúc này Hầu Dũng cũng đã tỉnh lại, hắn nhìn Vương Minh có chút xấu hổ nói
“Vương ca, đã làm anh và các anh em phải lo lắng”
“Đừng tự trách mình. Không sao là tốt rồi”
Vương Minh ăn ủi Hầu Dũng rồi nói tiếp
“Chú có thể tạm thời yên tâm được một chút rồi, an vùa giải quyết một tên sát thủ ở ngoài hành lang xong. Nhưng mà không biết bọn chúng còn có đồng bọn nào nữa không. Tốt nhất là phải cẩn thận.”
“Vâng em nhất đinh sẽ cẩn thận hơn”
Hầu Dũng nói. Vương Minh gật đầu rồi quay về phía Hầu Toàn hỏi
“Việc quyển sổ kia điều tra ra thế nào rồi”
“Dạ. Đã điều tra ra hết rồi. Tất cả ghi trên đó đều đúng sự thật ca”
Hầu Toàn trả lời. Đồng thời rút từ trong chiếc cặp da cũ hắn luôn mang theo người ra một tập tài liệu. Vương Minh cẩm tập tài liệu lên lật lật xem qua rồi gấp lại nói
“Được rồi nếu vậy thì đêm nay sẽ hành động. Chú lập tức quay về triệu tập một số anh em thân tín”
Hầu Toàn gật đầu rồi lập tức đi ra ngoài. Vương Minh quay ra nhìn Hầu Dũng thì gặp ánh mắt khó hiểu của hắn. Vương Minh cười nói
“Đã điều tra ra tổng bộ và ông chủ của tổ chức buôn bán ma túy kia. Tối nay sẽ hành động”
“Ài…”
Hầu Dũng nghe thấy vậy thì thở dài. Hắn nhìn cơ thể băng bó không thua gì cái xác ướp Ai Cập của mình thì không khỏi thở dài thêm một cái nữa. Vương Minh nhìn thấu được tâm tư của hắn, Vương Minh vỗ vai hắn nói
“Không việc gì phải tiếc nuối cả. Về sau còn rất nhiều cơ hội mà. Thôi cố gáng nghỉ ngơi, bình phục nhanh nhanh, kế hoạch Giang Kiều sắp đến thời khác mấu chốt rồi”
Vương Minh nói như vậy không phải nói xạo chút nào cả. Từ tin mới nhận được của Hắc Cẩu thì ở Giang Kiều, hai tên cáo già đã bắt đầu khai chiến. Khắp cả thành phố giờ đang náo loạn hết cả lên, cảnh chém giết giưa hai bang xuất hiện nhan nhản giữa ban ngày như cơm bữa. Điều này báo hiệu bước đầu tiên của kế hoạch Gaing Kiều đang thành công mĩ mãn. Hầu Dũng nghe thấy Vương Minh nói như vậy thì khuôn mặt không ủ rũ nữa, cười hớn hở nói
“Nhất đinh, nhất định. Lúc đó đại ca không thể tính thiếu phần thằng em này đâu đấy”
“Được rồi. Chắc chắn không thiếu phần chú đâu”
Vương Minh cười nói. Hắn và Hầu Dũng ngồi nói chuyện phiếm một lúc cho đến khi bác sĩ đi vào kiểm tra thì Vương Minh mới đi ra ngoài. Lên xe, Vương Minh đang định chạy đến tổng bộ Hắc bang thì chuông điện thoại reo lên. Là Nguyễn Giai Giai gọi đến. Vương Minh cảm thấy kì lạ vô cùng, nếu như hắn nhớ không nhầm thì chưa có lần nào cô nàng này chủ động gọi điện cho hắn cả. Vương Minh bắt mày thì giọng nói ngọt ngào của nhưng đầy sợ hãi của Nguyễn Giai Giai vang lên:
“Anh Minh, có người bám theo em”
Vương Minh nghe thấy vậy thì đầu lập tức nhảy số liên tục. Chẳng lẽ đám người chết tiệt Nguyễn gia lại một lần nữa ra tay. Hắn vội vàng hỏi
“Bình tĩnh, nấp thật kĩ chờ anh đến. Em đang ở đâu”
“Em đang ở một con ngõ nhỏ, ngay cạnh shop B.M.G trên đường Giải Phóng”
“Được anh sẽ đến ngay”
Vương Minh cúp điện thoại, lập tức phi xe đến nơi. Không hiểu sao lúc này trong lòng hắn cảm thấy vô cùng lo lắng cho an nguy của Nguyễn Giai Giai. Một cảm giác kì lạ khiến Vương Minh khó hiểu nhưng giờ hắn không có thời gian để ngồi tự lí giải tâm tình của mình, an nguy của Nguyễn Giai Giai mới là quan trọng. Hắn lập tức tăng tốc, vượt mấy cái đèn đỏ nhưng vẫn muộn, khi hắn đến nơi thì chỉ thấy Nguyễn Giai Giai đang bị một đám người áo đen tống vào trong một chiếc xe tải nhỏ. Nàng ta giãy dụa, la hét nhưng những người đi đường vẫn thờ ơ, không một chút mảy may, thậm chi có người còn đứng lại lấy máy quay ra quay nữa. Vương Minh không có thời gian tức giận với đám người đi đường vô lương tâm này, hắn vội vàng bám theo chiếc xe kia.
Phải công nhận một điều là trình độ lái xe của đám bắt cóc này rất khá. Mới đi được tầm 15 phút là chúng đã phát hiện ra có xe đã bám đuôi. Mấy lần suýt chút nữa là Vương Minh bị chúng bỏ lại rồi nhưng nhờ có dị năng của đôi mắt nên dù có bị bỏ lại bao xa đi nữa thì Vương Minh cũng dễ dàng đuổi kịp bọn chúng. Đột nhiên khi đi qua đến một ngã tư ở gần con đường lên ngọn núi ở ngoại thành thì
Rầm…
Một chiếc xe con lao đến từ bên trái Vương Minh với tốc độ rất nhanh, tông mạnh vào mạn sườn xe. Lúc này do chỉ tập trung chú ý đến chiếc xe tải nên Vương Minh không hề đề phòng chiếc xe con này chút nào, không kịp tránh né, hắn chỉ còn nước thu mình lại để giảm tối đa những chỗ bị thương mà thôi. Chiếc xe Toyota của Vương Minh là loại xe được đặc chế, lớp vỏ xe bên chắc không thua gì xe quân dụng cả nên khi xảy ra va chạm cũng không có tổn thất gì lắm, chỉ là chiếc xe bị đẩy đi một đoạn khoảng 1 m, cửa kính ở tay lái vỡ vụn, một số mảnh thủy tinh bắn vào trong găm vào da thịt Vương Minh. Còn chiếc xe con kia thì thê thảm hơn rất nhiều, đầu xe nát vụn đến nỗi không lộ ra nguyên cả đóng máy móc bên trong. Có lẽ vì thế mà đã làm hư hỏng đến bộ phận đông cơ, tên lái xe đinh đánh xe chuồn đi nhưng không thể tài nào khởi động được.