Đứng bên cạnh Vương Minh, Lê Minh Đức thấy lông mày hắn nhíu chặt lại, thỉnh thoảng miệng còn lẩm bẩm nói gì đó rất nhỏ. Lê Minh Đức hỏi
“Có chuyện gì sao đại ca?”
“Ừm. Có chuyện, rất lạ”
Vương Minh gật đầu nói
“Khoog biết vì sao đám người kia đột nhiên không xông vào mà đứng im tại chỗ. Còn tên Nguyễn Hùng kia cũng không ngay lập tức ra lệnh tấn công. Chẳng phải là quá kì lạ sao?”
Lê Minh Đức gật đầu, trong tiềm thức của Lê Minh Đức thì Vương Minh có địa vị giống như thần thánh, chỉ cần hắn nói là Lê Minh Đức tin vô điều kiện. Nhưng Lương Vĩnh Thành thì không thế, hắn chỉ biết Vương Minh là một khí giả cường hãn chứ không biết hắn còn làm ột dị năng giả nữa. Vì vậy Lương Vĩnh Thành khó hiểu hỏi Vương Minh
“Làm sao ngươi biết chuyện ngoài đó?”
“Bởi vì trên đời này không chuyện gì là ta không biết cả”
Vương Minh cười cười nói. Vốn là hắn thấy không khí có chút căng thẳng nên nói đùa một câu cho vui vẻ hơn, giúp hai người kia thoải mái hơn. Quả nhiên câu nói đùa của Vương Minh đã phát huy tác dụng, nghe thấy lời nói của Vương Minh thì hai người kia cũng mỉm cười, bất giác làm không khí trong cái căn hầm nhỏ bé này bớt ngột ngạt và khó chịu đi phần nào.
Vương Minh miệng cười cợt nói chuyện với hai người nhưng mắt một giây không rời khỏi đám người đang đứng trước của tòa nhà kia. Hắn thấy Nguyễn Hùng không biết lấy từ đâu ra một cái ống tiêm, bên trong ống tiêm chứa một thứ dung dịch gì đó màu xanh lục. Lại nhìn sang mười tên vệ sĩ vừa giao đâu thì Vương Minh vô cùng ngạc nhiên, nếu như lúc nãy chúng còn to con lực lưỡng thì không hiểu bằng cách nào mà thân thể bọn chúng giờ trở lên teo tóp, hư nhược đến đáng sợ, ánh mắt đầy sát khi lúc nãy giờ không thấy đầu nữa mà thay vào đó là ánh mắt vô hồn giống như người đã chết.
Nguyễn Hùng tiến đến gần một tên, đâm kim tiên một cách thành thục và chuẩn xác vào tĩnh mạch trên cổ của tên vệ sĩ. Xi lanh được đẩy lên, chất lỏng màu xanh lá qua ống tiếm xâm nhập vào trong cơ thể tên vệ sĩ. Và khi giọt chất lỏng màu xanh cuối cùng được tiêm vào, các thớ cơ và thớ thịt trên người tên vệ sĩ đột nhiên co giật dữ dội, dần dần nở to ra. Quá trình này chỉ cần nhìn thôi cũng biết là cực kì đau đớn vậy mà cái tên vệ sĩ kia khuôn mặt không một chút biểu cảm nào cả, khuôn mặt vẫn bình tĩnh như không, duy có ánh mắt là trở lên có thần, dần dần tràn ngập sát khi. Khi thớ cơ, thớ thịt dừng lại thì tên vệ sĩ đã khôi phục lại dáng vẻ hầm hô lực lượng như trước một cách thần kì.
Vương Minh chứng kiến một cảnh này thì cảm thấy đầu óc trống rỗng, có lẽ trong cả cuộc đời đây sẽ là hoạt cảnh khiến hắn có chết cũng không thể nào quên được. Vương Minh bực tức vô cùng, không kìm lòng được mà thầm chửi
“Đ** không ngờ đám chó chết Nguyễn gia lại còn có thứ thuốc biến thái như thế này”
Đột nhiên hắn nhớ ra gì đó, hắn vỗ vỗ đầu hai mắt sáng ngời lên.
“Chẳng lẽ là thứ thuốc đó”
Lê Minh Đức và Lương Vĩnh Thành thấy trên mặt Vương Minh nở nụ cười xấu xa khiến hai người có chút lành lạnh ở sống lưng. Lê Minh Đức nuốt một ngụm nước bọt, dè dặt hỏi
“Đại ca có chuyện gì hả”
“Hắc hắc… đương nhiên là có chuyện rồi. Có chuyện vui là đằng khác”
Vương Minh cười âm hiểm, hắn nói
“Anh đã có cách thoát ra rồi”
“Thật chứ”
Không hen cả hai người Lê Minh Đức và Lương Vĩnh Thành cùng nhau lên tiếng, ánh mắt nhìn Vương Minh tràn ngập hi vọng.
Vương Minh gật đầu rồi rồi ra hiệu cho hai người lại gần mới bắt đầu nói
“Thế này nhé…”
Nguyễn Hùng sau khi tiêm hết mười lọ thuôc cho mười tên vệ sĩ thì mới dừng lại. Hắn nhìn vào trong tòa nhà miệng nở nụ cười lạnh nói
“Đúng là một lũ ngu. Tự chui đầu vào rõ”
Nói xong hắn phất tay ra lệnh
“Vào, giết hết bọn chúng cho ta”
Mười tên vệ sĩ lao vào bên trong. Chỉ một lát sau đó thì từ bên trong truyền ra những tiếng người hét lớn, những tiếng “rầm” nho nhỏ. Những âm thanh này kéo dài khoảng độ hơn nửa tiếng thì chấm dứt. Một lúc sau vẫn chưa thấy mười tên kia đi ra thì Nguyễn Hùng nhíu mày nhìn đồng hồ lẩm bẩm
“Hình như trễ quá rồi”
Tuy trong lòng lo lắng nhưng hắn rất tin tưởng vào cái thứ thuôc màu xanh kia vì vậy hắn trong lòng chắc mẩm là mười tên kia đã bị giải quyết đang tính quay người đi thì từ trong nhà đột nhiên một bóng đen lao ra khiến hắn sững sờ. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì thấy ở yết hầu đang kề một thành đao màu đen. Từ thanh đao tỏa ra một luồng hàn khí và sát khí cực kì khủng bố khiến cả cơ thể Nguyễn Hùng run rẩy, trong lòng không còn giữ được bình tĩnh nữa, mồ hôi chảy ròng ròng khắp cơ thể ướt đẫm cả chiếc áo sơ mi bên trong. Hắn nhìn kẻ đao dí đao vào cổ mình, mắt như nhìn thấy quỉ giọng run run nói
“Tại… tại sao là… là người. Rõ… rõ ràng đáng lẽ người phải… phải chết rồi chứ”
Vương Minh cười lạnh nói
“Chết ư, còn lâu nhé. Nhưng mà phải công nhận là cái đám bị thịt kia của mày thật là khó xơi đó, làm bị thương cánh tay trái của tao”
Nguyễn Hùng ánh măt chuyển dời sang cánh tay trái của Vương Minh thì thấy cảnh tay trái của hắn lúc này biến dạng vô cùng kì dị, Cánh tay của Vương Minh buông thõng, không thằng như người thường mà gấp có vài chỗ gấp khúc, đồng thời ở một số chỗ gấp lúc còn thây lờ mờ đầu xương trắng lồi ra. Máu từ các chỗ bị thương chảy ra nhuốm đỏ cả cánh tay của hắn. Nhìn thấy cảnh tượng này thì Nguyễn Hùng cảm thấy bụng mình sôi ùng ục, ở cổ họng cảm thấy ứ ứ buồn nôn. Cố kìm nén cơ buồn nôn, hắn nhìn Vương Minh giọng hết sức bình tĩnh hỏi
“Làm sao ngươi có thể tiêu diệt hết đám người kia?”
Vương Minh nhìn thấy Nguyễn Hùng rất nhanh đã lây lại bình tĩnh như vậy thì trong lòng cũng có chút tán thưởng. Quả không hổ danh là người kế nhiệm vị trí gia chủ Nguyễn gia trong tương lại, đúng là không tầm thường chút nào cả. Vương Minh nói
“Cũng không có gì chỉ là cố gắng cầm cự cho thời gian của thuốc hết tác dụng rồi sau đó một đao chặt đầu bọn chúng thôi”
Nghe thấy kẻ trước mặt nhắc đến từ “thuốc” thì lúc này Nguyễn Hùng không khỏi kìm nén nổi sự kinh hãi. Hắn đương nhiên hiểu từ “thuốc” mà kẻ kia nói đến là thứ gì, hắn nhìn Vương Minh kính sợ bởi hắn không biết bằng cách nào và như thế nào mà kẻ này lại biết về sự tồn tại của thứ thuốc đó. Phải biết rằng thông tin về thứ thuốc đó là cơ mật cao cấp nhất của Nguyễn gia, trong cả gia tộc chỉ có duy nhất hai người biết về sự tồn tại của nó. Người thứ nhất chính là cha hắn, gia chủ Nguyễn gia Nguyễn Hải Thượng và người thứ hai chính là hắn, Nguyễn Hùng đại thiếu gia của Nguyễn gia.
Nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của Nguyễn Hùng thì Vương Minh vô cùng thích thú, hắn híp mắt nhìn Nguyễn Hùng nói
“Có phải ngươi rất thắc mắc tại sao tao lại biết không?”
Nguyễn Hùng không có phản ứng gì, có lẽ còn chưa hồi phục lại tinh thần sao cơn choáng váng.
Vương Minh nhìn Nguyễn Hùng cảm thấy cái trò chơi tâm lí này quả thật là có chút thống khoái a. Hắn tung thâm một cú đấm nữa.
“Tao còn biết cái thứ thuốc này không phải là của Nguyễn gia chúng mày mà là do một tổ chức bí mật ở châu Âu nghiên cứu ra phải không?”
Vương Minh không hề nói bừa chút nào cả. Lời này là một trong số nhưng thông tin ít ỏi mà Vương Minh nhờ Mã Đống thu hoạch được khi hắn vô tình lượm được tập bản thảo về thứ thuốc thần bí kia ở Giang Kiều.
Lần này thì Nguyễn Hùng hoàn toàn choáng váng, hăn cảm giác trời đất xoay chuyển, chân tay run lẩy bẩy, hắn loạng choạng lùi về phía sau hai bước. Khi đứng vững rồi hắn chỉ Vương Minh, giọng run rẩy và sợ hãi nói
“Mày… mày rốt cuộc là… là ai? Tại sao… tại sao lại biết những việc… việc này?”
“Tao là ai không quan trọng. Mày chỉ cần biết là tao được người ta thuê đẻ diệt trừ đám cỏ rác Nguyễn gia hại nước hại dẫn chúng mày. Còn về phần tại sao tao biết được thì xin thứ lỗi, tao phải giữ bí mật danh tính kẻ đó… hắc hắc”
Nghe thấy Vương Minh nói như vậy thì Nguyễn Hùng không nói gì nữa, cúi đầu mặt mày ủ rũ, hắn lúc này tâm trí đã buông xuông, cam chịu chờ đợi cái chết sắp giáng xuống.
“Còn lời trăn trối nào không?”
Vương Minh hỏi. Thấy Nguyễn Hùng vẫn giữ nguyên bộ dạng câm như hến thì hắn không nói thêm gì nữa, hắc huyết đao giơ lên cao rồi bổ xuống.
Đột nhiên lúc này thân người xuất hiện từ dưới đất chắn trước Nguyễn Hùng. Người này vừa xuất hiện thì lập tức xoay người ôm lấy Nguyễn Hùng. Vương Minh thấy có kể xuất hiện thì có chút bất ngờ nhưng động tác không vì kinh ngạc mà bị ngừng lại, hắc huyết đạo vẫn uy mãnh bổ xuống đầu hai người Nguyễn Hùng.
Lúc này lại xuất hiện thêm hiện tượng kì dị, hắc huyết đạo bổ xuống đầu Nguyễn Hùng và người vừa xuất hiện kia nhưng lại chém xuyên qua cơ thể hai người đập xuống mặt đất khiến cả một mảng đát xi măng bê tông bị xới tung lên.
Nhân lúc Vương Minh còn chưa thu đao thì người kia ôm lấy Nguyễn Hùng độn thổ xuống dưới dất chạy thoát.
“Mịa nó”
Vương Minh tức giận chửi um lên. Thử hỏi mòi đến miệng rồi còn mất thì hắn làm sao mà không tức được nữa. Tức giận không tìm được chỗ nào để xả, Vương Minh điên cuồng chém vài nhát nữa xuống dưới sân xi măng khiến cả cái sân xuất hiện vô số vết lẽm và những đừng nứt rãnh trên bề mặt. Thờ phì một cái, thấy tâm tình đã ổn định trở lại hắn quay về phía tòa nhà hỏi
“Tên vừa rồi là dị năng giả hả?”