Còn thuyền của Vương Minh lênh đênh trên biển Thái Bình Dương ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng đến một hòn đảo nằm gần nước VN. Tuy nhiên đây chỉ là một hòn đảo nhỏ lại nằm trên vùng biển tự do thương mại nên không thuộc quyền sở hữu của bất cứ nước nào. Xung quanh hòn đảo đều bao phủ sương mù dày đặc, bên phía dưới là dải đá ngầm. Điều này khiến hòn đảo không khác gì một lô cốt khổng lồ, cô lập hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Nhìn thấy xác những chiếc tàu nằm chỏng chơ do đâm phải đá ngầm, Vương Minh quay ra hỏi Henry:
“Tôi nghĩ thuyền không thể tiến tiếp được rồi, phía dưới nước quá nông lại nhiều đá ngầm nữa, có lẽ chúng ta nên dừng thuyền tại đây rồi bơi nốt quãng đường còn lại để lên đảo”
“Không cần. Cái hòn đảo này ta đi không dưới trăm lần rồi. Khoa trương tí thì có thể nói là nhắm mắt cũng đến được đảo… ha hả ha hả” Henry cười cười.
Quả nhiên như lời Henry nói. Con thuyền dễ dàng đi qua dải đá ngầm phía dưới, cập bên an toàn trên bãi cát của hòn đảo. Đứng trên bờ biển nhìn ra xung quanh, Vương Minh thấy nơi đây quả thật thích hợp để ẩn cư a. Khung cảnh sơn thủy hữu tình, không có dấu vết của cuộc sống bên ngoài. Thật yên tĩnh và bình lặng. Thấy Vương Minh đứng đờ ra, Henry tiến đến vỗ vai nói:
“Đừng đứng đó nữa, cậu sắp tới sẽ ở đây một thời gian nên sẽ tha hồ mà ngắm cảnh. Giờ đi theo ta gặp một người”
Nghe thấy Henry nói như vậy nên Vương Minh cũng lật đật đi theo phía sau hắn. Hai người đi vào sâu trong khu rừng đến khi gặp một hang động thì dừng lại. Đứng ở cửa hàng, Henry cất cao giọng nói:
“Tà lão đầu, ta mang người thích hợp đến cho lão đây”
“Lại mang người đến nữa à, lão Henry. Chẳng nhẽ lão không nhớ những người trước đó lão mang đến bây giờ như thế nào rồi sao” Một giọng nói lạnh lùng vọng ra từ trong hang động.
Lão Henry cười lớn, nói
“ha ha ha ha… hóa ra lão vẫn giận ta mấy vụ đó. Ta nhận là mấy lần đó mắt ta có vấn đề nhìn người hơi kém nhưng lần này thì khác, tuyệt đối phù hợp với lão”
“Ồ vậy sao” Nói rồi một thân ảnh như làn gió đột nhiên xuất hiện trước Vương Minh khiến hắn giật mình tí nữa thì ngã xuống đất.
Lúc này đứng trước mặt Vương Minh là một người đang ông trung niên, cỡ tuổi khoảng gần 50. Khuôn mặt gầy gò khắc khổ,mái tóc hoa râm tóc trắng nhiều hơn tóc đen. Nhưng ánh mắt của người này rất tinh tường, có cảm giác ánh mắt này như tia X vậy bất cứ người nào bị nó nhìn vào thì cứ như là phơi bày hết tất cả ruột gan ra vậy, không chỉ có vậy ẩn sâu bên trong cái ánh mắt tinh tường đó là những đạo sát khí kinh hồn khiến tạo nên một áp lực c?c lớn cho những ai dám nhìn vào đôi mắt đó. Vương Minh vô thức lùi lại phía sau vài bước. Làm sát thủ nhiều năm nên trực giác của Vương Minh khá là phát triển, hắn có thể phân lượng được kẻ thủ yếu hay mạnh hơn hắn để đưa ra đối sách phù hợp. Nhưng trong tình huống bây giờ, hắn thật sự sợ hãi. Người đứng trước mặt hắn quá mạnh, nếu so với lão Henry kia có lẽ mạnh gấp đôi là ít. Dưới áp lực to lớn phát ra từ ánh mắt của người này, Vương Minh cảm thấy hô hấp của hắn khó khăn đến trầm trọng. Một lát sau, có vẻ như sự chịu đựng đã lên đến cực hạn, Vương Minh cơ thể vô lực ngồi bệt xuống đất, hơi thở càng khó khăn hơn trước.
“Không tệ. Đúng là khá hơn so với mấy tên vô dụng lúc trước bất quá cần phải cố gắng nhiều hơn” Tà lão nói xong liền thu lại áp lực vừa rồi. Lúc này Vương Minh mới cảm thấy hô hấp và cơ thể trở lại bình thường, hắn đứng dậy nhưng hai chân vẫn run run, tâm tình vẫn hoảng sợ, mồ hôi lạnh chảy đầy sống lưng. Trong suốt chục năm làm sát thủ, có duy nhất hai lần Vương Minh có cái cảm giác hoảng sợ tột độ như thế này. Lần thứ nhất chính là lần ăn đạn sít chết cách đây không lâu và lần thứ hai chính là lần này. Giờ đây Vương Minh đã hiểu rõ câu nói “núi cao còn có núi cao hơn nữa”, hắn cảm thấy suy nghĩ trước đây hoàn toàn sai lầm, hắn không khác gì một con ếch ngồi đáy giếng cả. Mặc dù vẫn run sợ nhưng để lễ phép, Vương Minh vẫn cố lấy một tí sức lực cúi đầu cung kính nói:
“Đa tạ Tà tiên sinh đã hạ thủ lưu tình”
Tà lão gật đầu không nói gì. Thấy vậy biểu hiện của Tà lão như vậy, Henry rất vui mừng bởi hắn biết Tà đã chấp nhận Vương Minh rồi. Vì vậy hắn quyết định lên tiếng làm người dẫn mối trung gian giúp xích gần mối quan hệ giữa hai người.
“Tà lão ta xin giới thiệu một chút. Đây là Vương Minh, năm nay 18 tuổi và cũng chính là đứa bé mà lần trước ta kể cho lão. Lão về sau phải chiếu cố nhiều một chút”
“Đã biết” Tà lão gật đầu, đáp lại một câu ngắn ngủn.
Rồi Henry quay về phía Tà lão, nói:
“Vương Minh giới thiệu cho ngươi đây là Tà lão đâu, đồng nghiệp lâu năm của ta. Lão ta là một nhà sinh học và bác sĩ có tiếng đó, khi còn đi làm địa vị trong tổ chức còn cao hơn ta một bậc. Còn về phần thực lực chắc ngươi vừa kiểm chứng xong không phải giới thiệu nữa chứ”
Vương Minh gật đầu, không nói gì. Thấy vậy Henry tiến lại gần phái hắn, thì thầm vào tai.
“Tà lão đầu sẽ là người cứu chữa cho ngươi, đồng thời ta nhắc nhở ngươi là lão này tính cách cổ quái lắm nên ngươi ngoan ngoãn một chút thì lão đem ngươi làm mồi mưới đám cá mập của lão đó”
Không ngoan ngoãn làm sao được cơ chứ. Với cái thực lực siêu khủng bố vừa rồi và việc sinh mạng của Vương Minh đang nằm trong tay Tà lão già kia thì có đánh chết Vương Minh mới dám không ngoan ngoãn. Thậm chí lão nói lão nói đi hướng đống, hắn có mà dám đi hướng khác trừ phi là hắn chán sống rồi.
“Lão Henry ta chưa già đây, tai vẫn thính lắm đó. Được rồi nếu không còn việc gì nữa thì để thằng nhóc kia lại đây còn lão mau biến đi cho ta” Tà lão không câu nệ gì mặt mũi mà trực tiếp đuổi khách.
Nếu là người bình thường bí người ta xé rách mặt mũi như vậy chắc chắn ít nhất không xấu hổ thì phải tức giận đến đỏ cả mặt nhưng đối với Henry đã làm bạn làm đồng nghiệp với Tà lão lâu năm nên rõ cái tính cách làm việc không nể mặt mũi của lão. Vì vậy chỉ cười xuề xòa rồi quay người ra đi. Lúc chỉ còn lại duy nhất hai người là Vương Minh và Tà lão. Tà lão nhìn Vương Minh đang cung kính cúi đầu nói:
“Được rồi tiểu tử đi theo ta vào trong hang”
Nói xong lão liền xoay người đi vào trong hang. Thấy vậy, Vương Minh cũng không chần chừ mà báo theo phía sau lão. Cái hang này nhìn từ bên ngoài thì thấy tối om nhưng khi vào trong thì thật bất ngờ bên trong có nguyên cả một hệ thống đèn hiện đại chiếu sáng toàn bộ hang động. Càng đi vào trong càng làm Vương Minh sửng sốt hơn, lần lượt hàng loạt các thiết bị hiện đại như dàn máy tính, ti vi, tủ lạnh, điều hòa,… và các thiết bị thí nghiệm hiện đại khác bày ra la liệt trước mặt Vương Minh. Đến đây Vương Minh không hiểu Tà lão kia đến đây để ẩn cư hay là đến đây hưởng thụ nữa. Dường như nhìn thấu được tâm tư của Vương Minh, Tà lão nói:
“Ngươi cảm thấy kỳ lạ tại sao một nơi hoang vu hẻo lánh, cách biệt với thế giới bên ngoài như thế này lại có những thiết bị hiện địa kia phải không”
Đợi Vương Minh gật đầu trả lời, Tà lão mới nói tiếp:
“Thực ra ta đến đây đúng là để ở ẩn. Haiz… nửa đời người làm cho tổ chức, chém chém giết giết rất nhiều khiến ta rất mệt mỏi nên ta rửa tay gác kiếm. chuyển đến đây ở ẩn. Nhưng mà đối với những người già như chúng ta thì không có việc gì làm chỉ bằng giết chúng ta đi còn hơn. Ngồi yên một chỗ khiến chân tay ta rất ngứa ngáy nên ta quyết định thời gian ở đây thực hiện một số nghiên cứu khoa học coi như già rồi vẫn đống góp cho tổ chức. Vì vậy ta đã nhờ những thuộc hạ năm xưa trong tổ chức lắp đặt hệ thống các thiết bị này để vừa nghỉ ngơi vừa nghiên cứu.”
“Vậy còn cái vụ những người đi trước tại hạ mà ngài nói với lão Henry lúc nãy là… “ Vương Minh nói với giọng thập phần cung kính.
Vỗ vỗ trán như để nhớ ra điều gì đó rồi Tà lão mới nói:
“Cái vụ đó à. Chẳng là lão Henry nhớ ta huấn luyện một số người cho tổ chức nhưng mà cái bọn đó thật quá kém cỏi, chưa kẻ nào chịu nổi quá một tháng thế mà hắn dám nói đấy là những thành viên trẻ ưu tú được tuyển chọn từ các bộ phận của Hình cảnh quốc tế. Theo ta lũ đó chả khác lũ vô dụng là bao. Đã thế có vài kẻ còn dám chạy trốn nữa chứ, thế là ta tức lên đánh gãy chân bọn chúng luôn”
Cái thái độ bình thản nói chuyện này của Tà lão khiến Vương Minh thật sự khiếp sợ. Coi những nhân tài xuất sắc của Hình cảnh là một chuyện, đằng này lại còn tùy hứng đánh gãy chân vài tên thì đúng là quá ư khủng bố a. Phải biết rằng hành hung Hình cảnh quốc tế được sếp vào trọng tội, ít nhất phải bóc lịch không dưới vài chục năm. Vậy mà lão già này lại nói nhẹ nhàng như không, coi đây giống như câu chuyện của mấy bà lắm mồm rỗi việc buôn dưa lê bán dưa chuột vậy. Vương Minh thật sự bái phục lão sát đất luôn. Nhưng qua việc này Vương Minh cũng đoán được một điều là trước đây chắc chắn lão này là một người có khả năng hô mưa gọi gió trong tổ chức Hình cảnh quốc tế chứ không đánh gãy chân người của tổ chức mà chả ai dám động vào lão cả. Thấy Vương Minh vẫn ngay người ra nhìn lão, Tà lão liền mở miệng nói:
“Được rồi. Ta đã xem qua số liệu sinh trắc học của cậu trong mấy năm qua và xem đống báo cáo thí nghiệm mà năm xưa thu được ở phòng thí nghiệm, ta đã nghĩ ra được một đồ án dành cho ngươi rồi”
“Thật sao! Thật cảm tạ ngài” Vương Minh mắt sáng bừng lên, rối rít nói
“Khoan hãy cảm ơn. Ta chưa nói hết. Việc đầu tiên trong đồ án này là phải tiến hành đại phẫu đại tu lại cơ thể ngươi”
“Đại thi lại cơ thể” Vương Minh khó hiểu nhắc lại lời nói của Tà lão.
“Chính xác là thay thế các bộ phận trên cơ thể, các bộ phận trong cơ thể ngươi hiện nay do tác dụng của đoạn gen kia nếu không thay thế e rằng chúng sẽ ngừng hoạt động. Nhưng nếu chỉ thay một vài bộ phận thì không đủ, phải thay hết, thay hết từ đầu đến cuối luôn. Cơi như biến ngươi thành một người hoàn toàn khác”
“Nếu vậy thì có nguy hiểm không”
“Đương nhiên là có chứ. Cái loại phẫu thuật này t? lệ thành công có 3%. Căn bản là trong quá trình phẫu thuật không có nguy hiểm, nguy hiểm nhất là sau khi phẫu thuật, các bộ phận thay thế không có sự tương thích mà bài xích lẫn nhau thì đúng là mất mạng là chắc. Tiểu tử ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ đó. Đai phẫu nguy hiểm rất cao, có lẽ chết ngay lập tức còn không đại phẫu thì ngươi còn có thể tiêu sái ăn chơi hưởng lạc nốt một năm cuối đời”
Nghe thấy vậy mặt Vương Minh tái xanh lại vì sợ nhưng rất nhanh nỗi hoảng sợ đó biến mất bởi cơ bản lúc đầu đến đây hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần đón nhận cái chết rồi, chẳng qua là nghe nói có hi vọng thì hắn đánh thử một phen. Chẳng quan nghe những lời hắn thấy cái hi vọng đó càng nhỏ, cơ hội sống sót của hắn chẳng khác nào phải lách quá khe cửa hẹp vậy. Nhưng suy nghĩ một lát thì tâm tình hắn bỗng thả lỏng, đằng nào thì hắn chả chết nên có một chút hi vọng dù là nhỏ thì hắn cũng phải cắn răng mà liều thử. Nhỡ đâu ông trời lại thương xót người hiền mà xuất hiện kỳ tích thì sao… =))
“Tại hạ quyết định liều một phen. Đằng nào mà chả chết. Chết sớm hay chết muộn đều như nhau” Vương Minh trả lời.
Nhìn thấy sự quyết đoán trong mắt Vương Minh, Tà lão khẽ gật đầu nói:
“Xem ra ngươi cũng là một người có dũng khí đó. Cũng phần nào hao hao giống ta hồi trai trẻ. Tiểu tử ngươi làm ta phải nhìn ngươi bằng con mắt khác rồi đó. Được rồi ta sẽ cố hết sức mình để giữ được cái mạng nhỏ của ngươi. Yên tâm đi”
Tà lão nói xong liền cầm cái kim tiêm đặt trên cái bàn gần đó, lão nói:
“Đây là loại thuốc ngủ cực cao do ta chế tạo đủ làm một con voi lớn ngủ li bì vài ngày. Ta phải dùng nó để đề phòng ngươi tỉnh dậy thì đúng là đại họa”
Vương Minh gật đầu, vén tay áo lên. Chất lỏng từ ống tiêm từ từ truyền vào trong cơ thể hắn. Khi giọt cuối cùng đi vào trong thì hắn cảm thấy trời đất tối đen, cả người ngã quỵ xuống dưới nền đá cứng của hang động.