“Cái gì”
Vương Tung Sơn mở tròn mắt, tin tức này quả thực quá mức kinh hãi đến mức làm hắn ta kinh ngạc đến nỗi phải bất dự khỏi chỗ ngồi.
Vương Yến thấy phản ứng của cha nàng như vậy thì mặt cúi ngằm xuống không dám ngẩng lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào chân, mặt đỏ bừng xấu hổ, cắn môi nhắc lại
“Con có bạn trai rồi”
“Thật chứ”
Vương Tung Sơn nghi hoặc hỏi
Đáp lại, Vương Yến ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Vương Tung Sơn không hề do dự nói
“Là thật”
Vương Tung Sơn nhìn Vương Yến như để tìm xem có một biểu hiện gì của lời nói dối hay không, một lát sau thì Vương Tung Sơn gật đầu nói
“Nếu vậy thì tốt. Được rồi cha còn ở lại đây mấy ngày nữa, con tiện thể dẫn bạn trai đến ra mắt. Được không?”
“Việc này…”
Vương Yến chần chừ thấy vậy Vương Tung Sơn nhướn mày lên hỏi
“Có việc gì sao?”
Vương Yến thấy ánh mắt của cha nàng thì đành cắn môi gật đầu.
“Vâng con sẽ mang bạn trai đến ra mắt cha”
--------------------------o0o--------------------------
“Cuối cùng cũng xuất viện rồi”
Đứng trước cửa bệnh viện, Vương Minh hưng phấn vô cùng. Nam ngày trước suốt ngày phải nằm trong viện, mặc dù ngày nào cũng có người đến thăm nói chuyện nhưng Vương Minh vẫn có cảm giác gò bó không chút thoải mái nào cả. Vì hôm nay là ra viện đột xuất nên chả có ai đến đón hắn, cầm điện thoại trên tay đang suy tính xem nên gọi ai đến đón thì một chiếc BMW X4 dừng ngay trước mặt Vương Minh. Đang khó hiểu không biết ai lại vô ý tứ đỗ ngay trước cổng bệnh viện thì cánh cửa xe hạ xuống, một khuôn mặt thiếu nữ xuất hiện là Vương Minh giật bắn mình, yết hầu giật giật mãi một lúc sau mới nói thành lời
“Sao lại là cô Vương Yến”
“Là ta thì sao? Không hoan nghênh à”
Vương Yến nhăn nhó mắt mày khó chịu rồi nói với giọng trách mắng
“Ngươi như thế nào vào viện mà lại không thông báo cho ta một tiếng để ta đến thăm hả. Có còn xem ta là bạn bè nữa không.”
“Cái này…”
Vương Minh có chút khó nói, vốn hắn muốn cắt đứt quan hệ với cô tiểu thư Vương Yến này từ sau lần ở Hong Kong nhưng không ngờ số phận trêu đùa lại vô tình gặp lại ở trước cổng khu chung cư chứ. Xem ra phải tốn công giải thích một phen rồi. Vương Minh thở dài nói
“Vương Yến tiểu thư để ta nói rõ lại một lần nữa nhé, ta hiện giờ sau vụ ở Hong Kong đã rửa tay gác kiếm rồi, không làm sát thủ nữa vì vậy nếu tiểu thư muốn tìm người hợp tác thì nên tìm cao nhân khác nha. Tạm biệt”
Không để Vương Yến lằng nhằng thêm nữa Vương Minh nhanh chân bỏ chạy luôn.
“Đứng lại Vương Minh”
Từ phía sau vang lên tiếng hét lớn của Vương Yến sau đó Vương Minh cảm thấy có một thứ gì đó đang nhắm vào đầu mình. Không cần nhìn Vương Minh cũng biết đó là ám khí, chân không dừng bước Vương Minh huy động hắc ám nội khí tập trung ở điểm bị ngắm trúng tạo thành một lớp áo giáp che chắn đánh bật ám khí đang bay về phía mình.
Vương Yến thấy ám khí của mình phóng ra bị hóa giải một cách dễ dàng như vậy thì tức anh ách trong lòng, phi thân đuổi theo nhưng đến ngã rẽ thì đã không thấy bóng của Vương Minh đâu nữa, nhìn đông ngó tây tìm kiếm một lúc Vương Yến mặt đỏ bừng vì tức giận, miệng không ngừng chửi rủa
“Cái tên chết tiệt Vương Minh, cái đồ khốn kiếp”
Vương Minh thấy đã cắt đuôi được Vương Minh thì mới dừng cước bộ lại, thở phì phò vuốt mồ hôi lạnh trên trán. Vương Minh nghĩ
“Mịa không biết hôm nay đen thế nào vừa mới bước ra ngoài đã gặp ngay ôn thần rồi. Xem ra nay phải cẩn thận mới được”
Nhìn đống danh bạ không tính là dài lắm trên màn hình Vương Minh không biết nên gọi cho ai bây giờ. Gọi cho Nguyễn Giai Giai thì có vẻ không ổn bởi hôm qua nàng nói nàng với mẹ đi chơi ở nhà ngoại. Gọi cho Triệu Vận cũng không được bởi Triệu Vận đến thăm cha trong viện an dưỡng cả ngày. Gọi cho ba anh em họ Hầu cũng không ổn bởi Hầu Dũng lúc này đang ở trong trại quân huấn, Hầu Toàn và Hầu Ba thì hôm qua vừa mới chạy xuống Giang Kiều xử lí một vài sự vụ. Đắn đo một hồi Vương Minh quyết định gọi cho Trương Nghĩa
“A. Vương ca anh xuất viện rồi à”
Từ trong điện thoại vang lên tiếng nói sửng sốt của Trương Nghĩa, có lẽ hắn không nghĩ đến Vương Minh lại gọi điện cho mình nên có chút bất ngờ.
“Ừ. Anh vưa xuất viện, chú bây giờ đang ở đâu”
“Em đang ở công ty”
“Có rảnh không?”
“Có chút việc nhưng có thể xử lí sau. Có việc gì sao Vương ca”
“Mã ca có ở công ty không?”
Lúc gọi điện cho Trương Nghĩa thì Vương Minh mới nhớ ra cũng đã có khoảng thời gian mình chưa đến công ty rồi, nghĩ đến đâu hắn lại có chút xấu hổi thử hỏi trên đời này làm gì có ông chủ nào như hắn, có công ty không thèm quản lí mà cứ quẳng đi chạy ra ngoài đi chơi chứ. Vì vậy hắn mới hỏi xem Mã ca có ở công ty không, nếu có thì hắn sẽ đến công ty tiện thể xem xét một số tình hình làm ăn của công ty đồng thời bàn luôn về vụ đầu tư vào ba ngọn núi ở Giang Kiều mà hắn vừa có được.
“Mã ca hiện giờ đang ở trong phòng tổng giám đốc. Anh có việc tìm Mã ca à”
Trương Nghĩa đáp.
Vương Minh gật đầu nói
“Ừm. Có chút việc cần bàn bạc với Mã ca và chú. Nếu chú rảnh thì qua chỗ đón anh đến công ty luôn”
“Vâng. Anh đợi em chút. Mà anh đang ở đâu vậy”
Vương Minh nhìn xung quanh chỗ mình đang đứng, mô tả một lượt cho Trương Nghĩa rồi sau đó cúp máy. Chỉ chốc lát sau một chiếc Audi dừng lại cách chỗ Vương Minh đứng không xa lắm, cùng với đó điện thoại của hắn rung lên.
“Chú đến chưa”
Vương Minh vừa nói mắt nhìn trái nhìn phải.
Trương Nghĩa trong điện thoại đáp
“Em đến rồi. Em ngồi trong con Audi biển số BK 3334 đó”
Vương Minh chỉ mất có vài giây là nhìn ra ngay con xe mà Triệu Vận đã nói, cũng phải thôi tuy bên lề đường đỗ đầy xe nhưng chỉ toàn mấy con Toyota, Matiz cũ kĩ vì vậy con Audi mới cóng của Trương Nghĩa như hạc giữa bầy gà nổi trội giữa đám đông, trừ phía mắt mù mới không thấy. Vương Minh mở của xe ngồi lên vị trí tay lái phụ, nhìn nội thất bọc da sang trọng bên trong thì gật đầu tán thưởng.
“Nội thất đẹp a. Chú dạo này làm ăn khấm khá phết nhỉ”
Ngồi ở vị trí tay lái, Trương Nghĩa nghe Vương Minh khen xong thì có chút đỏ mặt nói
“Cũng nhờ đi theo anh và Mã ca nên mới khấm khá như bây giờ”
Vương Minh cười cười rồi hỏi
“Dạo này công ty như thế nào rồi?”
“Cũng gọi là tạm ổn. Mất hạng mục đầu tư của chúng ta lúc đầu bây giờ đã hoàn thành và bắt đầu đi vào hoạt động rồi nên cũng có thu được một khoản lãi kha khá”
“Vậy thì tốt”
Không thể không nói đây là một tin tốt a. Lúc trước do để nhanh chóng phát triển công ty, Mã Đống đã tập trung toàn bộ tiền bạc đem đi đầu tư hết, kế sạch này phải nói là cực kì mạo hiểm bởi nguy cơ thiếu hụt vốn là rất cao nếu như có một dự án vì một lí do nào đó xảy ra chậm trễ. Đây cũng là nguyên nhân là một đoạn thời gian trước công ty đột nhiên xuất hiện tình trạng khan hiếm vốn khiến Vương Minh phải quay lại con đường sát thủ kiếm nguồn tiền đổ vào công ty. Nay nghe được mọi hạng mục đầu tư ban đầu đã bước vào quá trình sinh lãi thì thử hỏi Vương Minh làm sao không vui được cơ chứ.
“Đi trở về công ty thôi”
Vì có chuyện vui này nên tâm tình của Vương Minh tốt hẳn, hắn quên luôn việc vừa gặp Vương Yến ở trước cổng bệnh viện vừa rồi.