Mục lục
[Dịch]Siêu Cấp Ác Ma- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lê Minh Đức và Lương Vĩnh Thành lúc này đang dìu nhau đứng ở trước cửa tòa nhà. Vừa rồi kích liệt chiến đấu dữ dội trong hầm ngầm, mặc dù nhờ vào kế sách lợi dụng khoảng không gian nhỏ hẹp trong hầm để hạn chế ưu thế về số lượng của địch nhưng mà thực lực của địch quá mạnh mẽ nên trong quá trình chiến đấu cũng thụ thương không ít.

Lê Minh Đức bị trúng vài quyền khiến xương bả vai và một vài xương sườn bị gãy, nội tạng thì bị chấn động nên không tránh khỏi việc phải thổ ra vài ngụm máu. Còn Lương Vĩnh Thành thì may mắn có lớp da đất đá dày và cứng nên cũng không có tổn thương gì bên ngoài chỉ là nội tạng bên trong của hắn không được bảo vệ như da thịt bên ngoài nên cũng bị thương tuy rằng không nghiêm trọng đến thổ huyết như Lê Minh Đức.

Hai người chỉ ra sau Vương Minh có một lát, toàn bộ hoạt cảnh vừa rồi đều có thể thấy duy nhât là do đứng ở quá xa nên không thể nghe được một từ nào trong cuộc đối thoại của Vương Minh với Nguyễn Hùng. Lưỡng Vĩnh Thành thấy Vương Minh hỏi mình thì trầm ngâm giây lát rồi gật đầu.

“Đúng. Tên đó là dị năng, khả năng của chắc là di chuyển xuyên qua mọi loạt vật chât. Đó là một loại dị năng hiếm có”

Vương Minh thở dài, sau những sự việc vừa xảy ra hắn nhận ra một điều hắn còn chưa hoàn toàn nắm rõ được thực lực chân chính của kẻ thù. Vương Minh nghĩ

“Xem ra sau này làm việc phải cẩn thận mới được”

Lúc này những tiếng súng những tiếng nổ rung trời ở xung quanh Vương Minh cũng nhỏ dần đi. Khi những âm thanh này hoàn toàn biến mất, ở phái xa xa Vương Minh nhìn thấy một tốp xe jeep đang lao về phía ba người. Vương Minh nhoẻn miệng, ngồi bệt xuống đất thở dài nói

“Nhiệm vụ đã hoàn thành. Có thể nghỉ ngơi được rồi”

Đoàn xe jeep hơn chục cái dừng trước ba người, cửa chiếc xe thứ nhất mở ra, Thư Vân bước xuống lại nhìn thấy thảm trạng của ba người Vương Minh, nàng ta vội vàng phân phó cho thuộc hạ ở phía sau

“Mau mang xe cứu thương đến đây”

Vương Minh ngồi dưới đất hân thưởng những đường cong mê người của Thư Vân cho no mắt đến khi nhìn thấy cặp mắt trợn trừng đe dọa của nàng thì hắn mới chẹp chẹp miệng tiếc nuối dời mắt đi. Hắn hỏi

“Sao các cô lâu vậy?”

“Cũng không có cách nào khác”

Thư Vân thở dài, ánh mắt có chút buồn bã nói

“Không ngờ hỏa lực của đám người này lại mạnh như thế”

Vương Minh gật đầu, chần chừ một lát hắn hỏi

“Thương vong bao nhiêu?”

“Bên địch toàn bộ bị tiêu diệt. Bên ta chết 30 bị thương 73 người”

Vương Minh thở dài. Lúc nhìn thấy kho khí tài trong khu công nghiệp này hắn biết nếu muốn tiêu diệt toàn bộ đám tay chân của Nguyễn gia ở đây chắc chắn sẽ phải chịu một con số thương vong lớn nhưng hắn cũng không dám tưởng tượng thương con số thương vong thực tế còn lớn hơn dự đoán của bản thân nhiều lần.

--------------------------o0o----------------------------

Vương Minh nằm trên giường bệnh miệng phì phèo điếu thuốc. Cánh tay bị thương của hắn lúc này đã được bó bột chỉnh tề, thực sự là với khả năng hồi phục vết thương siêu phàm của mình, hắn chỉ cần qua một đêm là cánh tay sẽ tự động hồi phục lại như cũ nhưng Vương Minh không hề muốn bại lộ mình là một dị năng giả nên chỉ còn nước nằm lại bệnh viện thêm vài ngày nữa.

“Bệnh nhân không được hút thuốc”

Cửa phòng mở ra, một y tá trung niên bộ dạng phải nói là đến cá sấu cũng phải gọi là cụ bước vào, bà ta nhìn thấy Vương Minh nằm trên giường, miệng ngậm điếu thuốc phả khói thì tức giận quát lớn.

“Xin lỗi , xin lỗi”

Vương Minh cười gượng, hắn cũng biết quy định này trong bệnh viện nhưng mà tâm trạng không mấy thoải mái; mặc dù trong căn phòng bệnh cao cấp này thứ gì cũng có nhưng Vương Minh chả có hứng thú gì cả, chỉ muốn hút thuốc uống rượu mà thôi.

Bà y tá “cá sấu” này thaais Vương Minh dập thuốc ném vào sọt rác thì mới gật đầu rồi đi ra ngoài. Một lúc sau bà ta đẩy giường bệnh của Lê Minh Đức vào đặt bên cạnh giường Vương Minh. Vương Minh thấy Lê Minh Đức đã đi kiểm tra về liền hỏi

“Bác sĩ chuẩn đoán nằm viện bao lâu?”

“Haiz. Một tháng”

Vương Minh gật đầu rồi nói

“Vậy chú định sắp xếp công việc thế nào chưa”

Lê Minh Đức thân là đội trưởng kiêm người huấn luyện lực lượng bí mật của Vương Minh nên vị trí thập phần quan trọng. Mặc dù trong quá trình huấn luyện luyện Hầu Dũng cũng có tham gia nhưng mà Vương Minh biết hắn không có năng lực quản lí nên nếu để toàn bộ công việc của Hắc quân lên vai hắn thì đảm bảo tiến độ công việc còn không khác gì rùa bò.

Lê Minh Đức xoa xoa cái cằm nhẵn nhụi không một cọng râu của mình suy ngẫm một lát. Một lúc sau hắn mới lên tiếng

“Thực ra có một người có thể thay thế em trong thời gian tới”

“Ồ thế à. Là ai thế”

“Thực ra em định giới thiệu với anh lâu rồi nhưng do anh cứ bận nhiều việc nên em quên nói, dần dần thành quên luôn. Đó là em gái em?”

“Em gái chú. Anh tưởng là…”

Vương Minh đột nhiên nhớ ra là đã chạm đến chỗ đau khổ của Lê Minh Đức nên lời định nói ra liền nuốt ngay lập tức vào trong bụng. Biết mình lỡ lời nên Vương Minh không nói gì nữa, im miệng chăm chú nhìn sắc mặc của Lê Minh Đức.

Lê Minh Đức lúc đầu sắc mặt hơi tái đi nhưng hắn biết đại ca chỉ là vô tình mà thôi nên cũng không quá đề tâm đến chỉ là trong lòng không không khỏi trong lòng có chút bi phẫn, khóe mắt hơi ươn ướt. Hắn cố nở nụ cười nhưng mà nụ cười đó hết sức ngượng ngạo và xấu xí, hắn nói

“Đây là em gái nuôi của em. Nó kém em một tuổi. Vào cái hôm định mệnh đó, may mắn là nó được mẹ em ủy thác mang một món quà đến cho một người quen ở xa nên tránh khỏi một kiếp.”

“Ra thế. Thế bây giờ em gái chú đang ở đâu?”

“Hiện giờ đang ở trong khu huấn luyện”

“Khu huấn luyện?”

Vương Minh mắt tròn mắt dẹp. Cả khu huấn luyện toàn là một lũ đực tự nhiên xuất hiện một giống cái trong đó, e rằng không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra chuyện. Vương Minh suy nghĩ một lát rồi nói

“Thế có vẻ không tiện lắm. Chú xem thế này được không, hiện nhà anh đang con thừa một phòng mà Triệu Vận ở nhà một mình cũng buồn chán, chú bảo em gái chú dọn đến ở cùng hai người bọn anh”

Lê Minh Đức lắc đầu từ chối

“Không được. Như thế sẽ làm phiền đến cuộc sống của anh và chị dâu”

“Làm gì có gì mà không tiện. Cũng là người trong nhà cả, cùng lắm là một bát một đôi đũa thôi. Mà thêm người thì sống càng vui hơn mà”

Lê Minh Đức nghe thấy ý của Vương Minh coi hai anh em họ như người nhà thì cảm động vô cùng, vô tình một số giọt lệ không kìm được rơi xuống. Hắn sụt sịt nói

“Vương ca, anh tốt quá. Ngoại trừ cha mẹ đã mất thì anh là người duy nhất đói tốt với chúng em như vậy”

“Chú đừng nói vậy. Đã là anh em với nhau thì giữa hai người không có hai chữ “biết ơn”, nếu giúp đỡ được gì anh sẽ tận lực giúp đỡ. Được rồi chú mau gọi em chú đến đây đi, anh muốn nói chuyện với cô ấy một lát để xem xem cô bé ấy có thích hợp không “

“Vâng”

Lê Minh Đức gật đầu đáp, cố với người về phái chiếc quần đang treo trên thành ghế bên cạnh giường. Nhưng khi lục tay vào trong túi, Lê Minh Đức thấy bên trong là vô số mảnh vụn kim loại và nhữa. Lúc này hắn mới nhớ ra là điện thoại của hắn đã ra cám từ tối qua rồi.

Vương Minh lấy điện thoại của mình ném lên trên giường bên cạnh nói

“Dùng cái điện thoại này của anh đi”

Lê Minh Đức cười cười, bấm một dãy số sau đó nói gì đó. Cuộc điện thoại cực kì ngắn gọn, quy chung lại Lê Minh Đức chỉ có nói duy nhất một câu bảo em gái hắn đến bệnh viện Vương ca có chuyện quan trọng cần gặp. Lê Minh Đức dập máy hai tay cầm điện thoại trả lại Vương Minh thì điện thoại reo lên.

Vương Minh nhận lại máy nhìn số trên màn hình thì nhăn mày thầm nghĩ

“Lão già này biết tin nhanh vậy”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK