Mục lục
[Dịch]Siêu Cấp Ác Ma- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước khi xe dừng lại, Trần Thanh Thanh từ xa đã nhìn thấy Trịnh Thanh Hưng đứng trước cửa hàng chờ đợi, bộ dạng nóng nảy nhìn đông nhìn tây thì không hiểu sao tất cả những ký ức về đoạn thời gian hai người còn thân mật lại ùa về. Nhìn thân ảnh của Trịnh Thanh Hưng ở xa xa, nàng cũng không cảm thấy quá khó chịu như lúc trước nữa, ánh mắt cũng nhu hoà hơn vài phần.

Vương Minh cũng nhìn thấy Trịnh Thanh Hưng, thả chậm tốc độ xe ô tô, cẩn thận quan sát biểu hiện của Trần Thanh Thanh. Đúng lúc này, hắn thấy được sự biến đổi trong mắt nàng thì trong lòng thở dài cảm thán phụ nữ đúng là động vật khó hiểu. Vương Minh vẫn nhớ cách chừng vài tiếng đồng hồ, chỉ cần nhắc đến cái tên Trịnh Thanh Hưng là Trần Thanh Thanh lập tức trở lên hung ác, lạnh lùng, cừu hận vô cùng vậy mà lúc này…

Lắc đầu ném cái vấn đề mà cho dù hắn có nghĩ đến vỡ đầu cũng không hiểu ra hỏi bộ óc, Vương Minh cảm thấy lúc này nên hỏi Trần Thanh Thanh một chút. Nếu Trần Thanh Thanh có ý định tha thứ và đồng ý quay trở lại với Trịnh Thanh Hưng thì hắn đỡ mất công phải đóng giả người yêu của nàng, cũng đỡ khiến hắn cùng với Trịnh Thanh Hưng phát sinh mâu thuẫn.

Vương Minh có ý nghĩ như vậy không phải là bởi vì hắn e ngại Trịnh Thanh Hưng hay Trịnh gia, bởi nếu hắn thật sự e ngại thì hắn đã không đưa đoạn băng quay lén cảnh nóng của Trịnh Thanh Hưng cho Trần Thanh Thanh, cũng không đồng ý ra mặt đóng giả người yêu cùng Trần Thanh Thanh đến buổi hẹn này. Chỉ là hiện giờ là một thời kỳ rất vi diệu, Vương Minh cũng không muốn tự tạo thêm cho hắn một kẻ thù khiến tương lai sẽ phát sinh rất nhiều phiền toái cản trở. Vương Minh hỏi:

“Thế nào? Có phải tha thứ cho hắn rồi hay không? Nếu bây giờ dừng lại thì vẫn còn kịp đấy”

Câu hỏi của Vương Minh kéo Trần Thanh Thanh ra khỏi dòng hồi ức, lập tức trở lại về với hiện thực. Trần Thanh Thanh giật mình, ngây người, trong lòng tự hỏi liệu nàng nên tha thứ cho hắn hay không. Nàng không hề phủ nhận ra nhìn thấy hành động cùng biểu lộ của Trịnh Thanh Hưng vào lúc này thì trong lòng nàng cùng mềm ra đôi chút nhưng lúc này nghĩ đến những đau khổ về tinh thần mà Trịnh Thanh Hưng đã gây cho nàng thì trong lòng nàng lập tức bao trùm bởi lửa hận, nàng muốn nhất vào lúc này là trả thù, trả thù Trịnh thanh Hưng, khiến hắn phải trả giá vì những gì đã làm.

“Không, không thể dừng lại được”

“Cô chắc chứ”

Mặc dù thấy được hận ý toát ra từ trong đôi mắt lạnh lùng của Trần Thanh Thanh, Vương Minh cũng đã biết được câu trả lời của Trần Thanh Thanh nhưng Vương Minh vẫn cẩn thận lại hỏi một lần nữa.

“Đúng vậy, tôi chắc chắn.”

Trần Thanh Thanh không giống lúc trước phải mất thời gian suy nghĩ, lần này nàng lập tức đưa ra quyết định. Gật đầu dứt khoát, Trần Thanh Thanh nắm chặt hai bàn tay thành quyền, kiên định đáp.

“Ha ha… Vậy thì tốt, hi vọng đến lúc đó cô đừng có phản ứng mạnh như lúc chiều là được… ha ha”

Vương Minh nhìn thấy khuôn mặt nàng sau khi nói xong thì căng cứng, hai tay nắm chặt đến mức gân xanh hiện rõ trên mu bàn tay, cả người hơi run run nhẹ vì vậy buông vài lời trêu ghẹo Trần Thanh Thanh, coi như giúp nàng thả lòng tinh thần, không cần quá khẩn trương hay căng thẳng.

Bị Vương Minh nhắc đến, lực chú ý của Trần Thanh Thanh quả nhiên bị di dời đi chỗ khác. Nghĩ đến những cảnh tượng xấu hổ kia, Trần Thanh Thanh cảm thấy thẹn vô cùng, hai má lập tức đỏ bừng, trừng mắt trắng dã nhìn Vương Minh, giơ nanh múa vuốt đe doạ, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Không cho anh nhắc lại chuyện đó. Mà tôi nhắc trước, cấm được nói với ai bằng không…”

“Bằng không thì sao? Cô định làm gì tôi nào?”

Vương Minh híp mắt nhìn Trần Thanh Thanh, giọng nói nồng đậm ý tứ khiêu khích. Hắn không sợ nàng trả thù bởi hắn biết nàng không có cách nào trả thù hắn cả. Cho dù nàng tố cáo với Nguyễn Giai Giai thì hắn chuẩn bị sẵn sàng một đống lời nói dối để biện hộ sẵn rồi thế nên hắn chẳng có việc gì phải sợ hãi cả. Với lại hắn gần đây phát hiện cái bộ dạng giận dữ mà không phát tiết ra được của Trần Thanh Thanh cực kỳ dễ nhìn. Vừa có thể cảm nhận được nho nhỏ khoái trá lại vừa có thể được thưởng thức cảnh mỹ nhân uất ức tức giận, một cơ hội không biết bao lâu mới gặp một lần như vậy thì Vương Minh há lại có thể bỏ lỡ được cơ chứ.

“Tôi… tôi sẽ….”

Trần Thanh Thanh vì không biết làm thế nào để trả thù Vương Minh thế nên cảm thấy trong lòng cực kỳ uất ức, không biết nên nói gì, chỉ lặp đi lặp lại mấy câu y hết nhau.

“Ha ha… Cô sẽ làm sao”

“Tôi sẽ… tôi sẽ… hừ… anh nhớ đấy”

“Ha ha… sẽ nhớ… sẽ nhớ, cô yên tâm đi… ha ha ha”

Vương Minh thấy bộ dạng túng quẫn của nàng như vậy thì không kìm nén được, cười lớn một tiếng. Thấy Trần Thanh Thanh chuẩn bị có xu thế thẹn quá hoá giận lại thấy thân ảnh của Trịnh Thanh Hưng càng lúc càng gần, Vương Minh cũng biết vui đùa nên đến đây là dừng, vội vàng ngưng cười lại. Hắn lại một lần nữa dặn dò Trần Thanh Thanh:

“Nhớ thả lỏng cơ thể, không cần phải căng thẳng, cứ tỏ ra tự nhiên, thoải mái. Mọi việc đã có tôi lo liệu, cô chỉ cần giữ im lặng, đừng có mở miệng nói nếu như không được tôi ra hiệu. Và quan trọng nhất là phải làm theo chỉ dẫn của tôi, không cho phép có sự chống đối. OK chứ”

“Đã biết”

Trần Thanh Thanh cơn tức vẫn chưa tiêu, chỉ đơn giản đáp lại một tiếng rồi lập tức nhắm mắt lại. Nàng sợ rằng nếu cứ tiếp tục nhìn thấy Vương Minh vào lúc này thì cơn giận của nàng sẽ không thể nào tiêu tan được.

Vương Minh cũng không làm phiền nàng tĩnh tâm, chuyên tâm trở lại công việc chính của hắn hiện giờ là lái xe. Lúc này xe của hắn chỉ còn cách chỗ Trịnh Thanh Hưng đang đứng khoảng chừng 10m, đột nhiên Vương Minh nghĩ đến một chút trò đùa vui vẻ nho nhỏ. Đợi khoảng cách chỉ còn khoảng 1m thì Vương Minh giẫm mạnh vào chân phanh khiến xe đột ngột dừng lại trước mặt Trịnh Thanh Hưng đồng thời nhờ vào ma sát lớn giữa bánh xe và đường nhựa tạo ra âm thành rợn người, hù doạ Trịnh thanh Hưng.

Nhìn thấy Trịnh Thanh Hưng bị hù cho nhảy về phía sau, Vương Minh rất hài lòng. Hắn nhìn Trần Thanh Thanh lúc này đã mở mắt, nói:

“Ưu tiên phụ nữ xuống trước”

Trần Thanh Thanh trừng mắt nhìn Vương Minh coi như biểu thị sự bất mãn của nàng vì cái phanh đột ngột lúc nãy của Vương Minh. Nàng cũng không phản đối, mở cửa xe đi xuống trước. Vừa mới đặt hai chân chạm đất, Trần Thanh Thanh đã thấy Trịnh Thanh Hưng với một đôi mắt sáng rực, nụ cười rạng rỡ lao về phía nàng. Nàng bị cái thái độ “nhiệt tình” quá mức bình thường của Trịnh Thanh Hưng làm cho hơi hoảng sợ, chân lùi về sau một bước, lưng chạm vào cửa xe ô tô đồng thời lúc này vừa vặn cái giọng nói và cái ánh mắt nhu tình của hắn làm cho cả ngươi một trận lạnh người, da gà nổi khắp cơ thể.

Trịnh Thanh Hưng cũng nhận thấy bộ dạng của Trần Thanh Thanh thì trong lòng không khỏi cảm thán Phương Tuấn mới đúng là cao thủ tình trường thực thụ. Hắn theo lời tư vấn của Phương Tuấn, cố tình làm ra một cái bộ dạng và hành động quá mức là “bất bình thường” để tạo bất ngờ đối với Trần Thanh Thanh. Theo như Phương Tuấn dự đoán thì Trần Thanh Thanh sẽ lập tức vì sự khác lạ của hắn mà ngẩn người, luống cuồng không biết làm thế nào, lúc đó quyền chủ động trong nói chuyện cùng hành động sẽ do hắn nắm trong tay.

Cho đến hiện giờ, thì mọi việc diễn ra quả gần giống như Phương Tuấn đã dự đoán trước đó, chỉ là biểu hiện của Trần Thanh Thanh hơi chút ngoài dự đoán. Trịnh Thanh Hưng biết đây không phải là do Phương Tuấn phỏng đoán sơ sót mà là do hắn biểu hiện hơi quá mức rồi. Trịnh Thanh Hưng dừng lại, không tiến tới gần nàng hơn nữa mà vươn bàn tay ra, nhanh như cắt nắm lấy một bàn tay của nàng.

Trần Thanh Thanh vốn đã hơi hoảng sợ bởi biểu hiện của Trịnh Thanh Hưng, lúc này lại bị hắn đột ngột nắm tay thì lại càng hoảng sợ. Tâm lý hoảng sợ sẽ sinh ra đầu óc hỗn loạn, mà đầu óc đã hỗn loạn thì tất yếu là không biết nên lầm thế nào, chân tay luống cuống.

Đúng lúc nàng đang không biết nên xử lý tình huống thì đột nhiên một bàn tay từ đây xuất hiện bắt lấy cổ tay Trịnh Thanh Hưng đồng thời giọng nói của Vương Minh vang lên:

“Đ*** c*** m***, mày là thắng chó nào, sao dám nắm tay bạn gái tao”

Vương Minh trên đường đi đã cân nhắc kỹ lưỡng nên dùng thái độ như thế nào để nói chuyện với Trịnh Thanh Hưng. Nhà hàng ABC là một trong những nhà hàng nổi tiếng ở Đông Doanh nên nơi này tụ tập một đống người trong giới thượng lưu Đông Doanh, chắc chắn sẽ có nhiều người nhận ra hắn là con rể của Nguyễn Sinh. Mà Trần Thanh Thanh ở Đông Doanh danh tiếng cũng không nhỏ thế nên chắc chắn đám người này cũng sẽ nhận ra nàng. Thế nên nếu ngay sau khi hai bọn hắn xuất hiện mà ngay lực tức sau đó vô số loại tin đồn về mối quan hệ của hắn và Trần Thanh Thanh bay tứ tán khắp nơi trong giới thượng lưu, thậm chí có vài tên ghen ăn tức ở với hắn cố tình tố cáo với Nguyễn Giai Giai thì hắn cũng không lấy làm lạ, thậm chí còn thấy điều đó là hợp lẽ thường.

Vương Minh cũng không sợ những loại tin đồn bậy bạ này bởi nếu hắn sợ thì hắn đã bảo Trần Thanh Thanh đổi địa điểm hẹn Trịnh Thanh Hưng sang một nơi khác hoặc chí ít cũng là làm một tấm mặt nạ để thay đổi dung mạo rồi. Hơn nữa việc này là chính do Nguyễn Giai Giai yêu cầu hắn làm thế nên cho dù mấy cái tin đồn này được đám người rỗi việc kia bôi vẽ hoàn mỹ đến cỡ nào đi nữa thì Nguyễn Giai Giai chắc chắn sẽ không tin.

Với lại Trịnh Thanh Hưng thân phận rất cao, nếu Trần Thanh Thanh tìm một người không có thân phận tương xứng thì không thể ép được Trịnh Thanh Hưng từ bỏ theo đuổi nàng. Thế nên Vương Minh sau khi suy nghĩ, cân nhắc thì vẫn quyết định dùng thân phận thật cùng Trần Thanh Thanh đi gặp Trịnh Thanh Hưng. Vương Minh tin tưởng Trịnh Thanh Hưng đã ở Đông Doanh một thời gian thì cũng sẽ biết hắn là ai, đủ để cùng Trịnh Thanh Hưng tiến hành tranh đoạt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK