Lúc này là giờ ăn cơm nên trong quán rất đông khách vì vậy Vương Minh, Hắc Cẩu và Dương Hân phải ngồi nói chyện phiếm thêm một lúc thì phục vụ mới đưa menu đến. Vương Minh đẩy menu về phía Dương Hân, ra vẻ phong độ thân sĩ nói
“Ưu tiên phụ nữ”
Dương Hân cũng không từ chối chỉ cười cười. Nàng nhìn thực đơn rồi quay về phía phục vụ gọi món
“Cho một đĩa bò bít tết”
Rồi nàng đẩy thực đơn về phía Vương Minh. Vương Minh không cần nhìn hắn gọi
“Cho một đĩa mì ý và một cái bánh pizza”
Rồi Vương Minh quay sang nhìn Hắc Cẩu. Hắc Cẩu cười nói
“Cùng giống anh”
Vương Minh gật đầu rồi lại quay về phía người phục vụ nói
“Hai đĩa mì ý, hai chiếc pizza pho mát. À Dương thị trưởng cô uống được rượu vang không”
Dương Hân gật đầu. Vương Minh nói
“Ở đây có rượu vang pháp năm nào?”
Người phục vụ cung kính đáp
“Thưa quí khách nhà hàng chúng tôi hiện có Kendall-Jackson và Vitiano. Quí khách chọn loại nào?”
Vương Minh gật đầu. Tuy rằng không phải là các loại rượu lâu năm nhưng độ ngon thì cũng không tồi. Ở cái nơi như thế này kiếm được hai loại này cũng đã là khá rồi. Vương Minh gật đầu nói
“Cho một chai Kendall-Jackson”
“Vâng quí khách xin đợi môt chút. Mọi thứ sẽ được mang lên ngay”
Nói xong người phục vụ nhanh chóng chạy sang bàn tiếp theo ghi thực đơn. Ba người Vương Minh lúc này chỉ có thể tiếp tục nói chuyện phiếm chờ thức ăn. Vương Minh hỏi về tình hình quan trường của Giang Kiều. Nhắc đến đây thì khuôn mặt của Dương Hân có chút buồn bã. Vương Minh nghe qua nàng kể thì hóa ra cũng hiểu đôi chút. Quan trường Giang Kiều hiện nay chia làm hai phe chính. Phe thứ nhất là phe cánh của bí thư Giang Kiều Phùng Tích Phạm. Người này đã làm bí thứ ở thành phố Giang Kiều ngót nghe cũng được hai khóa, là người bản địa nên được thế lực bản địa ủng hộ. Phe thứ hai không ai xa lại chính là Phương Thiên Uy, mặc dù mới là chức Thị trưởng nhưng phần lớn người của Thành ủy đều là người của phe hắn. Một người nắm Thị ủy, một người nắm Thành ủy, hai người này liên tục đấu đá nhau suốt suốt từ lúc Phương Thiên Uy mới còn là một Phó thị trưởng cho đến bân giờ vẫn bất phân thắng bại.
“Nghe nói Phương Thiên Uy đã làm Thị trưởng, tưởng lại sang năm hắn mới nhận chức cơ mà”
Dương Hân gật đầu nói
“Cha Phương Thiên Uy là nguyên bí thư Giang Kiều nên tuy rằng đã về hưu nhưng các mối quan hệ trên tỉnh cũng không ít. Vì vậy mà Phương Thiên Uy mới làm chức phó thị trưởng không phải thường trực hai năm thôi mà đã lên được chức Thị trưởng rồi”
“Được rồi không bàn vấn đề này nữa. Chúng ta ăn thôi”
Vương Minh liếc nhìn thấy bồi bàn mang thức ăn lên. Mà chủ đề ba người bàn luận hết sức nhạy cảm, không thể bàn luận ở cái nơi đầy rẫy người như thế này được. Dương Hân cũng hiểu nên nàng không nói chủ đề này nữa. Người ta nói trời đánh còn tránh miếng ăn nhưng không hiểu hôm nay Vương Minh không biết tại sao mình đen đủi như vậy, đến ngay cả ăn cũng không yên ổn. Thức ăn vừa bày lên trên bàn, chưa kịp động đụa thì có một giọng nói vang lên gần ba người
“Ồ là Dương phó thị trưởng. Không ngờ lại gặp Dương phó thị trưởng ở đâu.”
Ba người Vương Minh ngước ra nhìn thì thấy đứng trước mặt ba người là một người đàn ông khoảng 35, 36 tuôi. Vận âu phục, khuôn mặt thành tú, dáng người không tệ chút nào, trông rất là có phong độ của một quí ông đủ làm cho các cô gái mới vào đời chết mê chết mệt. Dương Hân nhìn thấy người này thì trong lòng hết sức khó chịu nhưng là người trên quan trường, nàng đã có thói quen không bao giờ biểu lộ cảm xúc của mình ra ngoài. Vì vậy bên trong tuy khó chịu nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười nói
“Phương thị trưởng. Thật trùng hợp. Ngài cũng đến đây ăn trưa à”
Người đàn ông này không ai khác chính là Phương Thiên Uy, tân thị trưởng thành phố Giang Kiều, đồng thời là ông trùm phía sau của Uy Thiên bang. Hắn nở nụ cười nhưng ánh mắt hắn không ngừng liếc sang dò xét hai người Vương Minh và Hắc Cẩu. Rồi hắn làm bộ lơ đễnh, quay về phía hai người, giơ tay ra nói
“Thật xin lỗi hai vị tiên sinh, lúc nãy tôi không chút ý đến hai người, thật là thất lễ. Xin tự giới thiệu, tôi là Phương Thiên Uy, tân thị trưởng của thành phố Giang Kiều”
Vương Minh nhếch mép. Hắn mà không chú ý ư, trừ phi hắn là thằng mù thì Vương Minh mới tin. Tuy nhiên Vương Minh cũng không rỗi hơi vạch trần cái trò rẻ tiền của hắn. Theo đúng phép tắc lịch sự Vương Minh vươn tay ra bắt một cái hời hợt nói
“Là Phương thị trưởng. Nghe đại danh đã lâu mà bây giờ mới có dịp tiếp kiến. Đúng là hân hạnh”
“Quá khen. Quá khen.”
Phương Thiên Uy nở nụ cười rồi hỏi
“Thứ cho tôi không biết nên xưng hô với các vị như thế nào?”
“Tôi tên John, Phương thị trưởng cứ gọi tôi là John tiên sinh cũng được. Tôi hiện là giám độc của công ty đầu tư Vương thị chi nhanh Đông Doanh. Còn đây là Hắc Nhị, thư kí của tôi. Tôi với Dương phó thị trưởng là bạn quen nên khi cô ấy vừa đến Giang Kiều này đã gọi điện mời chúng tôi đến đâu khảo sát đầu tư”
“Ồ hóa ra là khách quí. Thay mặt Thành ủy Giang Kiều, hoàn nghênh John tiên sinh đến thành phố chúng tôi đầu tư. Dương phó thị trưởng lần này cô lập công lớn rồi đấu”
Dương Hân cười cười không nói gì. Vương Minh biết đây chỉ là những lời nói sáo rỗng xã giao mà thôi nên hắn cũng không để ý, chỉ cười cười. Vương Minh và Phương Thiên Uy nói thêm vài câu xã giao nữa rồi ai về bàn người nấy. Vương Minh dõi theo Phương Thiên Uy cho đến khi hắn trở lại bàn của hắn thì thấy có hai người ngồi cùng bàn với hắn. Vương Minh đặc biệt chú ý đến người ngồi xa Phương Thiên Uy nhất bởi hắn thân hình to lớn, bộ dạng dữ dằn nhưng vẫn cố mặc âu phục, tỏ vẻ là người nho nhã lịch sự.
“Người ngồi cạnh hắn là em trai hắn, Phương Minh cũng là người quản lí Uy Thiên bang. Còn người ngồi xa hắn nhất theo như em tìm hiểu thì chính là người phụ trách của Tam Hổ bang tại Giang Kiều, cũng là kẻ đã kéo người đến tập kích các anh em chúng ta trong quán ăn lần trước”
“Là hắn sao. Chú chắc chứ?”
Vương Minh hỏi lại. Hắc Cẩu gật đầu quả quyết:
“Chính là hắn. Không thể nào sai được. Chính hắn đã tặng cho anh Hầu Ba vết chém đó mà. Dù có ra tro em cũng nhận ra”
“Được rồi biết thế đã”
Vương Minh nở nụ cười lạnh, trong đôi mắt hắn lóe lên một tia đầy sát khí rồi rất nhanh biến mất như thể chưa từng xuất hiện vậy. Hắn quay ra nhìn Dương Hân và Hắc Cẩu thấy hai người không đụng đũa Vương Minh liền nói
“Nào ăn thôi. Ăn nhanh kẻo thức ăn thức nguội mất ngon”
Lúc này Dương Hân và Hắc Cẩu mới đụng đũa. Vương Minh tuy rằng đang ăn nhưng hắn không ngừng dùng dị năng quan sát từng hành động của đám người Phương Thiên Uy. Một lúc sau Vương Minh thấy tên to lớn mắc âu phục đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh. Vương Minh biết thời cơ đã đến, hắn lập tức đứng dậy nói
“Anh đi vệ sinh một lát”
Nói xong lập tức chạy vào trong nhà vệ sinh. Đi đến trước của phòng vệ sinh nam thì Vương Minh không vào ngay mà đứng lại dùng dị năng xem xét bên trong. Thật hoàn hảo, bên trong hoàn toàn không có người ngoại trừ tên kia. Vương Minh nhìn xung quanh rồi mới đi vào khi. Khi Vương Minh vào trong thì thấy tên to con mắc âu phục đang cúi mặt vào trong chậu rửa tay. Vương Minh đưa tay rút từ phía sau lưng khẩu Desert Eagle tiến đến dí vào lưng tên kia, giọng lạnh lùng nói
“Đứng im, không được lên tiếng”
Tên kia sửng sốt vô cùng. Hắn cảm thấy phía sau lưng mình đang có thứ gì đó chọc vào. Theo kinh nghiệm lăn lội nhiều năm của mình, hắn không khó để đoán ra thứ đó là thứ gì. Hắn nói
“Người anh em, ta với ngươi không hề biết nhau. Có lẽ người anh em đã nhầm người rồi”
“Nhầm người”
Vương Minh nở nụ cười nửa miệng đầy khinh bỉ, hắn nói
“Không nhầm đâu. Đúng là chúng ta không biết nhau, đây cũng là lần đầu tiên chúng ta gặp mắt. Bất quá ngươi có thù với ta”
“Ta có thù với người anh em?”
Tên to lớn mặc âu phục sửng sốt rồi sau đó hắn có làm vẻ tươi cười nói
“Người anh em đúng là biết đùa. Chúng ta lần đầu tiên gặp nhau làm sao ta lại kết thù oán được”
“Ngươi muốn biết ư. Vậy làm phiền đi theo ta một chuyến nhưng trước hết lấy di động của ngươi gọi điện cho hai tên ngồi cùng bàn với ngươi bảo là có việc đột xuất phải đi. Hãy nhớ là đừng có giở trò trước mặt ta bằng không thì đầu người sẽ nát bươn đó”
Vương Minh lập tức lên đạn. Tiếng lách cách phát ra từ súng khiến cho tên to lớn mắc âu phục lạnh hết sống lưng, mồ hơi trên trán tuôn ra như suối. Hắn biết tên điên ở phía này không hề nói đùa, nếu không làm theo ý tên điền này không chừng tên điên đó nổ súng thật chứ chẳng chơi. Hắn không muốn đem tính mạng mình đùa giỡ vì vậy nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi điện cho Phương Minh
“Phương lão đại à. Ừm, tôi Thiết Quyền đây. Chẳng là thế này, tôi vừa nhận được tin tức đột xuất. Lão đại của tôi vừa gọi điện bảo bây giờ tôi lập tức trở về Đông Doanh ngay, có việc khẩn cấp. Thật là xin lỗi”
“Không sao, không sao. Thiết ca có việc thì cứ đi trước. Hôm nào rảnh thì ghé qua hộp đêm của ta, ta sẽ chuẩn bị sẵn mấy vị tiểu thư cho Thiết ca”
Phương Minh niềm nở nói.
“Đa tạ thịnh tình của Phương lão bảo. Ta nhất định sẽ đến”
Nói xong câu này, Thiết Quyền cúp điện thoái. Vương Minh thấy hắn làm theo đúng như những gì mình nói thì mỉm cười hài lòng, nói
“Không tệ”
Câu nói vừa dứt thì Thiết Quyền thấy ở gáy mình đau đớn vô cùng. Rất nhanh mọi thứ xung quanh tối đen, hai mắt của hắn nhắm nghiền lại, cả cơ thể mềm nhũn chuẩn bị ngã xuống sàn nhà vệ sinh. Vương Minh đỡ lấy thân thể to lớn của Thiết Quyền, vắt cánh tay hắn lên vai rồi dìu hắn ra bên ngoài. Cũng may là tên này trước khi vào đây cũng uống rất nhiều nên cơ thể hắn tỏa ra xung quanh một mùi rượu nồng nặc nên những người đi qua thấy hai người đều tưởng Thiết Quyền say rượu nên được Vương Minh dìu về. Vương Minh không đi bằng thang máy mà đi bằng lối câu thang thoát hiểm xuống dưới hầm để xe. Ném tên Thiết Quyền vào phía sau xe, cẩn thận hơn Vương Minh lấy dây thừng và băng dính trên xe trói và bịt miệng hắn lại. Kiểm tra một lần thấy ổn ổn Vương Minh mới trở lại nhà hàng. Ngồi xuống ghế, Vương Minh vỗ vai Hắc Cẩu nói
“Mọi việc xong ròi. Hắc Cẩu chú lái xe anh về trước. Anh với chị chú có một số việc cần bàn. À đúng rồi trong xe có một món hàng, khi lái cẩn thận đừng đẻ làm hỏng”
Từ khi Vương Minh đi vào trong nhà vệ sinh Hắc Cẩu đã biết Vương Minh làm gì vì vậy hắn cũng hiểu “món hàng” mà Vương Minh nói đến là gì. Hắn gật đầu rồi ăn nhanh sau đó tạm biệt hai người Vương Minh và Dương Hân lái xe về trước.