Cộc… cộc…
Vương Yến đang nằm say sưa ngủ thì bên ngoài có người gõ cửa. Bình thường nàng có thói quen dạy sớm để luyện tập nhưng đêm qua vì tâm tình cao hứng nên cả đêm nằm trằn trọc mất ngủ, mãi đến khi trời gần sáng thì mới chợp mắt. Vương Yến bộ dạng ngái ngủ, đầu tóc bù xù đi ra ngoài mở cửa.
Vương Minh đứng ngoài cửa thấy Vương Yến xuất hiện thì chợt há hốc mồm. Hắn không ngờ giờ này nàng ta vẫn ngủ. Vì mới ngủ dậy nên hiện giờ Vương Yến chỉ khoác lên người một cái áo ngủ mong manh ngắn cũn cỡ. Nhìn xuyên qua lớp áo ngủ Vương Minh thấy phía trên là hai chiếc bánh bao cực trắng, ở đỉnh của hai chiếc bánh bao là hai hạt đậu hồng hồng cực kì chết người. Còn ở phía dưới thì là một chiếc quần tam giác làm bằng lụa mỏng, nếu là người thường thì không làm sao nhưng đối với một kẻ mắt thuộc vào hàng cực kì tinh tường như Vương Minh thì hắn lờ mò có thể thấy được một mảng đen đen nhàn nhạt phía sau hai lớp vải.
“Anh đến rồi à. Vào đi”
Vương Yến thấy người gõ cửa là Vương Minh thì có chút tỉnh ngủ, nàng đứng sang một bên mời Vương Minh vào nhưng đứng một lúc thấy Vương Minh vẫn đứng ở ngoài, cặp mắt nhìn chằm chằm vào mình. Lúc này nàng ta mới để ý đến tình trạng xuân quang lộ liệu chết người của mình. Vương Yến hét lên
“Á. Sắc lang”
Nói xong nàng ta đóng sập cửa lại. Vương Minh thấy vậy thì cười khổ, hắn có phải cố ý đâu rõ ràng nàng ta tự dâng lên trước mắt hắn mà.
Vương Minh đứng chơi ngoài cửa một lúc lâu thì Vương Yến mới thò đầu ra khỏi cửa. Khuôn mặt nàng ta có chút đỏ hồng lên vì ngượng. Tuy nói nàng là sát thủ lạnh lùng máu lạnh nhưng mà quy chung nàng ta vẫn là một người con gái chính thống nên cũng có những giây phút ngượng ngùng xấu hổ. Vương Minh thấy vậy thì ngây người ra, lúc trước muốn nhìn thấy nàng ta cười đã là hiếm huống chi là thấy nàng ta thẹn thùng bẽn lẽn như thế này chứ. Vương Minh lúc này mới thực sự thấy Vương Yến là một cô gái có chút đáng yêu. Hắn vừa đi vào miện vừa lẩm nhẩm
“Đúng là năm tháng làm thay đổi con người”
Tuy âm thanh có chút nhỏ nhưng khi đi qua Vương Yến vẫn nghe được, nàng khó hiểu không biết tại sao Vương Minh lại nói như vậy nhừng nghĩ đến có việc quan trọng hơn phải làm thì nàng ta liền vứt việc này ra khỏi đầu. Mời Vương Minh ngồi xuống sô-pha rồi hỏi
“Vương Minh anh uống gì”
“Tùy tiện”
Vương Minh đáp. Lúc này Vương Minh nhìn Vương Yến thấy nàng ta đã thay một bộ quần áo khác, áo T-shirt ngắn tay bó sát ngực và eo, quần jean ngắn làm vểnh cao bộ mông. Quả thật nếu bỏ đi cái tính cách đại tiểu thư khó chịu của nàng ta thì Vương Minh phải công nhận nàng ta thực sự là một đẹp.
Vương Yến thấy Vương Minh cứ nhìn chằm chằm vào mình thì có chút tức giận nhưng nàng ta tự nhắc nhở là hai người hiện giờ đang hợp tác với nhau nên để hắn nhìn chút cũng không lỗ gì cả, vì vậy mà cơn giận trong lòng nàng mới nén lại được. Vương Yến đứng dậy lấy trong tủ lạnh hai chai nước suối, một cho nàng một cho Vương Minh rồi nói
“Vậy kế hoạch là gì?”
Vương Minh không trả lời vội, hắn đặt mấy cuốn giấy cầm theo trải lên mặt bàn. Vương Yến thấy khó hiểu định hỏi thì nhìn thấy thứ vẽ trên tờ giấy thì chợt kinh ngạc
“Đây là…”
Vương Minh gật đầu cười
“Không sai, là thiết kế tầng 29 và 30 của khác sạn XVII”
Bình thường muốn tìm bàn thiết kế của một khách sạn chỉ cần lên Google gõ vài từ là tìm ra nhưng trong bản thiết kế khách sạn XVII Vương Minh tìm thì thấy thiếu thiết kế của hai tầng trên cùng. Ngẫm lại cũng phải, trong bản thiết kế chắc chắn phải có vị trí bố trí hệ thống an nình mà hai tầng này là hai tầng VIP của khách sạn nên không tìm thấy ở bên ngoài là phải. Để có bản đồ này thì đêm qua Vương Minh đã phải dùng dị năng quan sát từng góc ngách của hai tầng rồi vẽ lại, có thể nói về thẩm mỹ thì không được gọi là đẹp lắm nhưng tính chính xác thì là tuyệt đối.
“Làm sao anh có cái này?”
Vương Yến hỏi. Vương Minh làm vẻ bí mật nói
“Từ một nguồn của tôi”
“Không muốn nói thì thôi. Có gì ghê gớm đâu chứ, chỉ là một bản vẽ mà thôi”
Vương Yến bĩu môi nói. Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng nàng cực kì bội phục Vương Minh bởi nàng ta biết dù là gia tộc nàng e là cũng khó kiếm được cái thứ trước mặt này. Lúc này nàng càng lúc càng tò mò, không biết hắn là thần thánh phương nào.
“Được rồi kế hoạch là thế này”
Vương Minh vừa chỉ vào bản đồ vừa nói
“Dựa trên bản đồ và xem xét ngày hôm qua của tôi thì thấy muốn đột nhập vào bằng lối chính là điều bất khả thi. Không nói đột nhập, chỉ cần tiếp cận được cánh cửa để đi lên tầng 28 đúng là việc khó khăn rồi. Vì vậy chỉ còn một đường là ở đây…”
Vương Yến nhìn ngón tay Vương Minh chỉ một lúc sau thì trợn trừng mắt hét lên
“Anh điên rồi. Anh có biết đây là tầng bao nhiêu không, tầng 28 đó”
Vương Minh dựa lưng vào ghế Sô-pha, nhún vai thản nhiên nói
“Nhưng hiện giờ chỉ có mỗi một con đường đó. Mà rốt cuộc chỉ là tầng 28 thôi, nằm xưa tôi còn tay không leo núi cơ mà”
Vương Minh không hề khoa trương chút nào. Lúc xưa ở trên đảo, một trong những bài tập thể lực buổi sáng của hắn chính là tay không leo núi vì vậy mà tòa nhà cũng không có gì là quá khó đối với Vương Minh.
Vương Yến nghe Vương Minh lại thấy khuôn mặt mười phần tự tin của hắn thì cảm thấy có chút yên lòng nhưng vẫn do dự nói
“Nhưng nhi vậy quá nguy hiểm nhỡ có gì…”
“Cô không cần lo lắng đâu. Lúc đó chỉ mình tôi lên thôi, cô ở lại đây chỉ cần hack được hệ thống của sổ của lầu 30 cho tôi là được. Bởi hệ thống cửa sổ của lầu này là hệ thống cửa sổ điện tử cực kì tinh vi mà kính là kính chịu trọng lực nên không thể phá được từ bên ngoài”
Vương Minh giao cho nàng ta nhiệm vụ hack hệ thống bởi vì lúc trước còn ở tổ chức Vương Minh đã thấy tài năng của nàng ta ở lĩnh vực này. Không thể phủ nhận là ở lĩnh vực hack thì Vương Yến là thiên tài trong thiên tài, cả tổ chức đông đảo như Vương gia nhưng không ai có kĩ năng và thủ thuật hack cao như Vương Yến.
Vương Yến nghe thấy vậy thì cũng gật đầu đồng ý. Nàng biết việc thực hiện kế hoạch này là nằm ngoài khả năng của bân thân mình. Chỉ cần nghĩ đến việc dùng tay không leo từ tầng 28 lên tầng 30 là nàng ta cảm thấy sợ hãi, cả người rét run, da gà nổi khắp người rồi. Dù là người thường cũng không dám có ý nghĩ thực hiện một việc điên rồi đến cỡ này, vậy mà Vương Minh lại dám làm. Có luc Vương Yến tự hỏi có phải mình đã gặp một kẻ điên hay không nữa.
Vương Minh thấy nàng ta không có ý kiến gì, mọi việc đề nghe theo hắn thì cảm thấy rất cao hứng. Nhớ lại hồi trước hắn mọi thứ hắn phải nghe theo nàng, nàng ta nói một hắn không dám nói hai, nàng ta nói đi bên phải hắn không dám đi bên trái. Bây giờ vị trí hai người đã đổi ngược lại cho nhau khiến trong lòng hắn có một cảm giác khó tin lại lâng lâng khó tả bằng lời được. Vì tâm tình hưng phấn lạ thường nên Vương Minh nói kế hoạch rất mạch lạc và trôi chảy. Hai người nói chuyện một lúc thì đã đến giờ ăn trưa, hắn đứng lên rời đi thì Vương Yến nói
“Vương Minh, tôi có thể mời anh bữa com trưa được không?”
“Vương Minh suy ngẫm một lúc rồi gật đầu nói
“Được thôi. Được một người đẹp như Vương tiểu thư mời thì đương nhiên Vương Minh tôi phải lấy làm vinh hạnh rồi. Há chi phải từ chối”
Vương Yến nghe thấy vậy trong lòng có chút vui sướng. Con người là động vật luôn thích hư vinh, đặc biệt là phụ nữ, bất kể tuổi tác chỉ cần người khác khen đẹp là đều cảm thấy vui sướng trong lòng. Nàng ta vội vàng chạy vào trong phòng ngủ thay một bộ quần áo khác kín đáo hơn. Mặc dù chỉ là một bộ quần áo bình thường với quần jean dài và chiếc áo sơ mi đơn giản nhưng phải khiến Vương Minh ngồi đợi mốc mồm ở ngoài phòng khách đến tận hơn nửa tiếng đồng hồ liền
Khách sạn XVII là một khách sạn đăng cấp quốc tế nên ở trong khách sạn không thể thiếu các tổ hợp vui chơi giải trí phục vụ khách hàng như khu mua sắm, nhà hàng,… Vương Yến dẫn Vương Minh đến một cửa hàng món ăn Anh ở tầng 2. Nhà hàng này vốn đã rất nổi tiếng ở Hong Kong nên bình thường đã rất khó tìm chỗ ngồi mà hiện nay đang là giờ ăn trưa nên muốn tìm một chỗ ngồi thì càng khó hơn trước nhiều lần.
Vương Minh và Vương Yến đang ngồi đợi bàn ở đại sảnh đột nhiên có một nhóm người đi qua. Vương Minh nhìn nhóm người này, ban nam bốn nữ. Nhìn bốn người nữ đột nhiên khóe miệng của hắn có chút giật giật. Hắn thầm than trời oán phận không hiểu số mình đen thế nào mà vừa đến Hong Kong có hai ngày thì đều giáp mặt với những người mà hắn không bao giờ muốn gặp phải.
Cô gái đẹp nhất trong nhóm bốn người nữ kia cũng vô tình nhìn về hướng Vương Minh. Rồi đột nhiên nàng ta đứng khưng lại, mắt nhìn chăm chăm vào Vương Minh. Vương Minh thấy vậy thì cười khổ, nàng ta đã nhận ra mình rồi. Hắn lắc lắc đầu nở nụ cười đi về phía nàng giơ tay ra nói
“Bạch tiểu thư, không ngờ lại gặp cô ở đây”
Người mà Vương Minh đang nói chuyện không ai khác chính là Bạch Tiểu Diệp, đại tiểu thư Bạch gia ở Vân Nam Trung Quốc. Bạch Tiểu Diệp thấy Vương Minh tiến đến tươi cười bắt chuyện thì nhìn hắn với ánh mắt căm tức rồi hừ một tiếng lạnh lùng. Một người bạn gái bên cạnh nàng tò mò hỏi
“Tiểu Diệp, là người quen của cậu à”
“Có chút quen biết”
Nàng ta lạnh lùng nói. Vương Minh thấy vậy thì cười khổ, không ngờ cái cô đại tiểu thư này lại thù dai nhớ lâu như vậy.
“”Tiểu Diệp, có phải tên này là cái tên luôn làm phiền em bực mình phải không?”
Một người thanh niên cao lớn, khôi ngô, khuôn mặt có phần hao hao giống với Bạch Tiểu Diệp lên tiếng. Bạch Tiểu Diệp nói
“Anh họ, chính là tên này lần trước khiến em bực muốn chết.”
“Vậy em muốn anh xử hắn không?”
“Anh chỉ cần tát vỡ mồn thối hoắc của hắn là được”
Vương Minh nghe thấy hai người nói chuyện thì bực mình, chẳng lẽ trong hắn là loại người dễ ăn hiếp thế sao. Nhưng hắn vẫn nhẫn nhịn bởi nghĩ đến cái lão già khủng bố của hai người này, tốt nhất là tránh đi thì hơn.
“Các vị cứ từ từ đi thong thả, ta qua kia với bạn”
“Đứng lại, ai cho ngươi đi”
Bạch Tiểu Diệp thấy Vương Minh tính chuồn thì hét lên.