Mục lục
[Dịch]Siêu Cấp Ác Ma- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Minh liếc nhìn Lương Vĩnh Thành ở phía sau hỏi

“Ngươi có biết cái tên mặt trắng kia không?”

Lương Vĩnh Thành lúc đầu lắc lắc đầu nhưng sau đó hắn nheo mắt lại cố nhìn rõ khuôn mặt của tên thanh niên đẹp mã kia. Một lúc sau hắn vỗ đầu, hai mắt trợn tròn nói

“Ta nhớ ra rồi. Tên này là chính là Nguyễn Hùng”

“Nguyễn Hùng?”

“Phải hắn chính là đại thiếu gia của Nguyên gia, con trai trưởng của Nguyễn Hải Thượng”

Lúc này thì Vương Minh cũng nhớ ra rồi. Lúc trước xem tài liệu về Nguyễn gia do lão Henry cung cấp thì Vương Minh được biết gia chủ Nguyễn gia Nguyễn Hải Thượng có năm người con, ba trai hai gái. Trong đó người con trai lớn nhất là Nguyễn Hùng năm nay 26 tuổi, có bằng thạc sĩ kinh tế của Oxford, hiện nay đang thay Nguyễn Hải Thượng nắm giữ tất cả nguồn tài chính của Nguyễn gia.

Vương Minh nhìn Nguyễn Hùng trước mặt thì thầm cười hắc hắc. Hắn không ngờ rằng hôm nay đến đây cứu người lại có cái thu hoạch này, tính ra đúng là một con cá béo a. Chỉ cần bắt được cái tên bảnh mã Nguyễn Hùng trước mặt này, sau đó áp dụng một vài hình thức tra tấn thì đảm bảo bao nhiêu bí mật kinh doanh của Nguyễn gia cũng phải khai ra hết không sót một chữ. Chỉ với gần đấy cũng đủ đánh cho Nguyễn gia lung lay dữ dỗi một phen tím tái mặt mày a. Bất quá để thực hiện được cái ước mơ vĩ đại đó thì trước hết Vương Minh phải tìm cách hạ mười cái tên nguy hiểm trước mặt này đã.

Nguyễn Hùng nhìn thấy ánh mắt của Vương Minh đăng chăm chú nhìn mười tên vệ sĩ của mình thì cười hắc hắc, không chút e ngại nguy hiểm tiến đến, tay hắn chống lên vài một người nhìn Vương Minh với ánh mắt tràn ngập ý cười.

“Thế nào. Mười tên này có phải rất bảnh không?”

Vương Minh không nói gì.

Nguyễn Hùng thấy Vương Minh im lặng thì cũng không để tâm lại nói tiếp

“Ta phải cộng nhận là các ngươi rất khá, khá hơn cái tên dị năng giả kia. Chỉ bằng việc quỉ không biết thần không hay lén lút tiến vào vòng bảo vệ ngoài đặt bom quả thật là quá đáng khen ngợi rồi”

“Không dám không dám. Nguyễn đại thiếu gia nói thế thật làm ta xấu hổ a”

Lúc này Vương Minh mới lên tiếng rồi cười cười, ánh mắt híp lại nhìn Nguyễn Hùng.

Nguyễn Hùng cũng cười to rồi đột nhiên mặt hắn trở lên băng lãnh, giọng cực kì trầm thấp lạnh lùng nói

“Bất quá, các ngươi dám vào đất của Nguyễn gia ta hoành hành nếu còn sống ra khỏi đây thì quả thật là mất mặt Nguyên gia”

“Ồ vậy sao? Chẳng lẽ chị dựa vào mười tên vai u thịt bắp này mà đòi hỏi thăm cái mạng nhỏ của ta ư?”

Vương Minh nói trong giọng tràn ngập trào phúng và tiếu ý.

Nguyễn Hùng cười hắc hắc.

“Vai u thịt bắp? Ngươi cứ thử rồi biết”

Nói xong hắn bung tay ra lệnh với mười người vệ sĩ đang đứng im như khúc gỗ bên cạnh

“Lên. Xử lí ba con chuột nhắt này cho ta”

Nhận được mệnh lệnh, cả mười tên đang đứng im bỗng nhiên di chuyển lao vọt về phía ba người Vương Minh với tộc độ rất nhanh, khí thế bức người đến đáng sợ.

Vương Minh thấy mười tên này bắt đầu phát động thế công kích thì tinh thần nâng cao đến cực hạn, hắc ám nội khí trong cơ thể cũng điên cuồng vận chuyển, tay trái cầm hắc huyết đao Vương Minh hét lớn

“Địch tấn công, tất cả chuẩn bị”

Hai người Lê Minh Đức và Lưỡng Vĩnh Thành không cần Vương Minh nhắc nhở cũng căng hai mắt ra, tập trung tình thần ứng biến. Vừa thấy địch nhân tấn công, Lê Minh Đức thân là khí giả lập tức vận chuyện nội khí trong cơ thể một cách điên cuồng, cả đời hắn trừ duy nhất lần địch nhân tập kích gia đình hắn ra thì đây là lần đần tiên hắn vận khí mạnh mẽ như vậy, bất giác trong lòng hắn cảm thấy vô cùng khát khao được chiến đấu. Còn Lương Vĩnh Thành là một dị năng giả cấp ba, hệ dị năng của hắn là chuyến hóa. Hắn gầm lên một tiếng lập tức cơ thể hắn xuất hiện tầng tầng lớp lớp bao bọc xung quanh, kích cỡ cơ thể cũng phình to lên gấp đôi bình thường, nhìn Lương Vũ Thành lúc này trông không khác gì người Golem trong Finastic 4 cả.

Vương Minh nhìn hai người phía sau thì thầm gật đầu giơ ngón tay cái trong lòng khen ngợi, nhất là đối với Lê Minh Đức. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn có vài tháng mà nội khí và tinh thần chiến đấu của Lê Minh Đức đã tăng lên đáng kể, điều này chứng tỏ phương pháp huấn luyện của hắn hoàn toàn đúng đắn, sau này nhất định phải tiếp tục phát huy.

Tên vệ sĩ đầu tiên nhằm ngay Vương Minh lao đến. Không một chút do dự, Vương Minh vung hắc huyết đao lên chém một đường xuống vô cùng dứt khoát và cực kì có lực.

Keng…!

Nhưng nhìn thấy cảnh tượng tiếp theo Vương Minh phải trợn tròn mắt kinh ngạc. Cái tên vệ sĩ của không một chút sỡ hãi, trực tiếp giơ cánh tay trần trụi của hắn lên đỡ đường chém xuống của hắc huyết đao. Vương Minh cực kì tự tin về thanh hắc huyết đao này, tuy không phải là sắc đến mực chém gì cũng đứt nhưng mà cũng đủ đạt đến đẳng cấp chém sắt như chém bùn. Vậy mà cái tên vệ sĩ kia dùng cánh tay trần xương thịt của hắn đỡ được một đòn, trên cánh tay không hề có chút sứt mẻ nào cả. Thậm chí Vương Minh còn cảm thấy bàn tay nắm đao của hắn đang run run lên.

“Mịa kiếp, bọn này có còn là con người không đấy”

Trong lòng vừa chửi nhưng chân tay không hề nghỉ ngời, khi đòn tấn công bị vô hiệu hóa lập tức không chút chần chừ Vương Minh lùi lại ra sau tránh một đấm của tên vệ sĩ kia. Nhưng đám người này há lại để cho hắn có thời gian nghỉ ngơi cơ chứ, lập tức hai tên vệ sĩ khác xuất hiện ở bên trái và bên phải tung nhưng cú đấm đầy uy lực về phía Vương Minh.

Mặc dù bị vây trong trận cuồng phong quyền cước của ba tên vệ sĩ nhưng Vương Minh không chút bối rối, khua hắc huyết đao trên tay dễ dàng chống đỡ. Chỉ là Vương Minh không thể không khâm phục ba tên này, ra quyền ra cước không hề nghĩ tay, liên tục dồn ép hắn nên mặc dù hóa giải được toàn bộ công kích nhưng Vương Minh không thể tìm được bất cứ cơ hội nào phản công, hắn hiện giờ hoàn toàn rơi vào tình thế hạ phong, thụ động chống đỡ.

Ở phía kia, Lê Minh Đức và Lương Vĩnh Thành cũng không khá khẩm gì hơn. Mỗi người đều đang chiến đấu với ba tên vệ sĩ và cùng giống như Vương Minh phải thụ động chống đỡ lại cơn mưa quyền cước. Lê Minh Đức là một khí giả, nội khí của hắn cực kì lớn thậm chí chỉ kém hắc ám nội khí một chút nên chống đỡ cũng nhàn nhã nhưng Lương Vĩnh Thành thì không mấy khả quan. Tuy rằng đã chuyển hóa khiến sức lực và sức chịu đựng tăng vọt nhưng động tác của hắn cũng chậm lại không ít làm hắn lúc này chả khác nào một cái bao cát bị đấm tơi tả, đất đá trên cơ thể vỡ vụn tóe tung ra.

Nhìn thảm trạng của Lương Vĩnh Thành, Vương Minh biết hắn chắc không trụ được lâu thêm được bao lâu nữa, trong lòng vô cùng lo lắng, lập tức xoay cổ chân, sử dụng Ảo bộ trong Lưu tinh bộ pháp. Thân thể hắn đột nhiên biến mất trước mắt ba tên vệ sĩ rồi trong giây lát sau đó đột nhiên xuất hiện ở phía sau tên vị sĩ bên trái Lương Vĩnh Thành.

Tập trung một lượng lớn sức mạnh vào cánh tay, hắc huyết đáo lướt trông không khí phát ra nhưng tiếng “vút” lạnh lùng, chém ngay vào cổ của tên vệ sĩ. Với thân thể cứng cáp của mình, tên vệ sĩ không một chút tổn thương nhưng hắn không thể chống lại lực của cú chém, cả cơ thể bị ném văng đi một khoảng vài mét va thẳng vào bức tường của một căn nhà cũ kĩ đang xây dở khiến cả căn nhà sụp xuống. Thấy đã mở được đường máu, Vương Minh hét lên

“Rút. Rút vào trong hầm”

Nói là lầm, Vương Minh tay nắm lấy vai của Lương Vĩnh Thành, phát huy Lưu tinh bộ pháp đến cực hạn lao vút trở lại vào trong tòa nhà lúc nãy. Lê Minh Đức nghe thấy hiệu lệnh rút lui thì cũng không dây dưa thêm, dồn nội khí vào lòng bàn tay tung ra hai chương cực kì uy lực đẩy lùi hai tên vệ sĩ trước mặt rồi cũng chạy một mạch vào bên trong theo Vương Minh.

“Mẹ kiếp, cái đám chệt tiệt kia”

Trở lại căn hầm nơi giam giữ Lương Vĩnh Thành, Vương Minh không khỏi bực tức chửi ầm lên.

Lúc này Lương Vĩnh Thành đã trở lại hình dạng bình thường, lúc nãy chiến đấu hắn mất khá nhiều sức nên khi trở lại khó tranh khỏi phải ngồi xuống nghỉ ngơi một thời gian. Thở hồng hộc, mặt mày có chút xám xịt hắn nói

“Cái đám kia đúng là biến thái, đánh mãi mà không gây nổi một thương tích nào với chúng cả”

“Đúng vậy”

Lê Minh Đức gật đầu nói

“Chả hiểu đám này ăn gì mà da dày hơn cả sắt thép, em đấm vào bọn chúng mấy cái thì chả thấy chúng thương tích gì chỉ thấy tay mình đau đơn thôi”

Vương Minh nhìn hai ban tay của Lê Minh Đức, thấy trên đó có mấy vết xước đang đỏ ứng trên đầu xương lại nhìn lưỡi đao có đôi chỗ sứt mẻ của hắc huyết đao thì cũng tán thành lời nói của Lê Minh Đức.

Lương Vĩnh Thành thở dài một cái não nề vô cùng, nói

“Không ngờ Nguyễn gia lại có một đám người lợi hại thế này. Phen này e rằng khó thoát ra khỏi đây rồi”

Lời nói của Lương Vĩnh Thành nhất thời làm tinh thần của mọi người trầm xuống rõ rệt. Tuy nhiên Vương Minh rất nhanh lấy lại tinh thần chiến đấu, hắn không thể chết ở chỗ này bởi ở nhà còn hai người phụ nữ hắn yêu đang đợi, nếu hắn chết rồi thì hai người biết làm sao. Ý chí vực dậy, Vương Minh tự lên dây cót tinh thần cho bản thân mình và cho hai người kia một phen. Được Vương Minh lên tinh thần nên hai người kia cũng khôi phục được phần nào chiến ý, cả ba căng mắt nhìn vào phái cửa hầm, tư thế sẵn sàng chiến đấu nghênh địch tấn công bất cứ lúc nào.

Nhưng kì lạ thay, đợi một lúc rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng của tên địch nào xuất hiện cả. Cảm thấy khó hiểu Lê Minh Đức nói

“Đám người kia làm gì vậy. Sao vẫn chữa xông vào nhỉ?”

“Không biết”

Vương Minh lắc đầu. Hắn dùng dị năng nhìn ra ngoài thì thấy Nguyễn Hùng và mười tên kia vẫn đướng ở trên sân không hề tiến vào bên trong tòa nhà.

“Kì quái. Bọn chúng còn đợi gì nứa vậy? Sao vẫn chưa tấn công?”

Vương Minh khó hiểu lẩm bẩm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK