Thức án được người thành niên bồi bàn mang lên. Vương Minh hít hà một hơi rồi giơ ngón cái lên, giọng tán giương nói
“Đúng là thơm thật”
“Tất nhiên rồi. Nào ngon thì ăn đi, đừng để nguội kẻo mất ngon đó”
Mã Cường thúc giục. Vương Minh và Hắc Cẩu mỗi người lấy một cái chân gà nướng tẩm mật ong. Vương Minh cắn một miệng thì cảm thấy trong miệng một cảm giác rất thích thú, cảm giác dai dai của các sợ gân rồi vị ngọt lịm của mật nhai thật đã quai hàm. Đúng là một món ăn ngon tuyệt. Mã Cường thấy Vương Minh và Hắc Cẩu ăn ngấu nghiến như vậy thì cười cười, hắn mở chai rượu nếp ra rót vào ba chén trước mặt ba người. Rượu nếp của quán gà này nổi tiếng cả Gaing Kiều về độ nặng, ba người vừa ăn vừa nhâm nhi cỡ khoảng chục chén con là Hắc Cẩu và Mã Cường có dấu hiện ngà ngà. Riêng Vương Minh thì vì có việc nên không thể thỏa chén mà uống như hai người này, hắn vừa uống vừa âm thầm dùng hắc ám nội khí giúp tinh thần tỉnh táo tạm thời đè nén tác dụng của men rượu. Thấy Mã Cường đã ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa say, Vương Minh liền hỏi
“Anh Mã Cường dạo gần đây em thấy tình hình Giang Kiều có vẻ hỗn loạn hơn trước. Không biết tại sao vậy?”
Vương Minh cốt lần này là muốn từ Mã Cường tìm ra một số thông tin nào đấy. Mã Cường là lái xe mà cánh lái xe là những người lăn lộn trong xã hội, tiếp xúc với rất nhiều người đồng thời những người này có thói quen khi rảnh rỗi thường tụ tập nói chuyện hoặc đi nhậu nên có một số tin tức hữu ích. Giống như lần trước khi Vương Minh ngồi xe Mã Cường, trên đường đi mặc dù Mã Cường huyên thuyên chém gió rất nhiều nhưng Vương Minh nghe ra được một số thông tin hữu ích. Lần này Vương Minh cũng muốn từ Mã Cường thu được một số thông tin nhưng hắn biết những điều hắn hỏi sắp tới nếu bình thường khi Mã Cường tỉnh táo thì hỏi chắc chắn hắn hoặc không trả lời hoặc nói cho qua chuyện vì vậy cẩn nhất lúc này là đưa hắn vào trạng thái say. Người xưa chẳng phải có câu lời nói khi say mới là lời nói thật lòng nhất sao. Quả nhiên đúng như Vương Minh đã nghĩ, Mã Cường vật vờ bộ dạng lấm la lấm lét nhìn xung quanh như ăn trộm, xích lại ngồi gần Vương Minh rồi nói thầm với hắn
“John, nói thật với chú là chứ đừng nghe mấy cái bọn chính quyền… hức… toàn là những lời chém gió cả… hức”
Mã Cường vừa nói vừa nấc. Hơi rượu thở ra từ trong miệng của Mã Cường khiến Vương Minh hơi có chút khó chịu, hắn nhíu mày nhưng nghĩ đến công việc thu thập tin tức thì đành cố chịu đựng.
“Em nghe nói là cảnh sát đêm qua vừa mở cuộc truy quét lớn. Thấy báo đứa tin còn bắt được rất nhiều kẻ phạm tội mà. Chắc cuộc sống yên bình lúc trước sẽ rất nhanh trở lại thôi”
“Truy quét gì, có mà truy quét cái rắm ý… hức”
Mã Cường nói. Hắn rót một chén rượu cho mình, giơ chén lên uống cạn rồi nói tiếp
“Vì thấy chú là người sảng khoái nên anh nói cho chú một thông tin nhé nhưng chú… hức… phải đảm bảo là giữ bí mật”
“Em thề. Chỉ có anh và em biết, không có người thứ ba”
“Hức… Là thế này… hức… anh nghe một đồng nghiệp có người quen trong sở cảnh sát sáng nay nói… hức… Đêm qua cảnh sát đúng là ra quân hành động nhưng… hức… hành động rất hời hợt chỉ kiểm tra một vài cái vũ trường chui nhỏ… bắt vài tên côn đồ tống giam vào trại là để trấn an nhân dân thôi… hức”
“Ồ hóa ra là thế.”
Nói xong Mã Cường gục đầu xuống bàn. Vương Minh tưởng hắn say rồi định qua xem Hắc Cẩu như thế nào thì Mã Cường lại tự nhiên gẩng đầu dậy khiến Vương Minh giật mình. Mã Cường nói
“À. Đúng rồi anh nhớ ra một chuyện… hức… dạo gần đây anh thấy óc rất nhiều người Cam sang bên này… hức… mấy hôm trước anh còn nghe một đồng nghiệp nói… hức… họ thấy có một số người Cam còn có súng… hức… hức… chú cẩn thận… hức… thành phố Giang Kiều dạo này rất loạn… hức… Tốt nhất là nên rời đi… hức”
Bói xong Mã Cường lại gục đầu xuống bàn ngủ tiếp. Vương Minh không để ý đến điều Mã Cường vừa nói cho lắm bởi hắn nghĩ thành phố Giang Kiều này là thành phố cửa khẩu rất gần biên giới với Campuchia nên người Cam sang bên này nhất là đám người buôn lậu cũng không phải ít. Vì vậy có người Cam mang một tí hàng nóng hàng lạnh cũng không phải là chuyện gì quá mức là kinh ngạc. Vương Minh gọi bồi bàn ra tính tiền, thanh toán tiền xong định vác vả Mã Cường và Hắc Cẩu lên xe thì người thanh niên bồi bàn lúc trước tiến lên đỡ Mã Cường trươc nói
“Để anh Mã Cường cho chúng tôi”
Vương Minh thấy người thanh niên này như vậy thì tò mò hỏi
“Anh Mã Cường hay say rượu ở đây lắm hả”
“Ừm. Từ khi vợ anh ý ly dị năm ngoái thì tuần nào ít nhất anh ý cũng say rượu nằm bệt ra ở đây một lần”
Vương Minh gật đầu. Hắn với Mã Cường cũng chỉ là gặp nhau có hai lần, quan hệ cũng không tệ nhưng chưa đến mức thân thiết nên Vương Minh cũng không muốn dò hỏi chuyện của người ta. Vương Minh vác Hắc Cẩu ra ngoài quán bắt một chiếc xe taxi trở lại căn nhà. Đặt Hắc Cẩu lên trên giường Vương Minh nhờ một thủ hạ chăm sóc cho Hắc Cẩu còn mình thì vào phòng tắm tắm rửa một cái. Lúc này tác dụng của men rượu mới phát tác Vương Minh cảm thấy đầu óc có chút ong ong, hắn vội vàng ngâm mình vào nước nóng đồng thời dùng hắc ám nội khí kích thích tuyến bài tiết của cơ thể để chảy ra nhiều mồ hơi hơn. Hơn ba mươi phút sau Vương Minh mới đứng dậy khỏi bồn tắm, cảm thấy đồng óc và cơ thể không còn lâng lâng nữa thì mới mặc quần áo. Ngồi xuống phòng khác thấy còn khoảng vài tiếng nữa mới đến giờ hẹn găp. Vương Minh lấy tờ danh thiếp ra nhìn bắt đầu suy nghĩ
“Viễn dưỡng lão số 0”
Vương Minh lẩm bẩm địa chỉ ghi tên tờ danh thiếp, hắn cau mày suy nghĩ không biết nhân vật muốn gặp mình là ai. Hắn lên mạng tra tìm địa chỉ của Viện dưỡng lão số 0 thì tìm đến căng cả mắp ra cũng không thấy ở Giang Kiều này có cái viện dưỡng lão nào là việc dưỡng lão số 0 cả. Vương Minh bắt đầu ghi ngờ đây là một trờ lừa của kẻ nào đó rỗi việc nhưng rất nhanh hắn bỏ đi cái giả thuyết này. Bởi đối phương đã trực tiếp tìm đến tận cửa đưa thiếp lại còn để lại số điện thoại liên lạc, mặc dù Vương Minh không biết số điện thoại này là giả hay là thật nhưng Vương Minh tin đây không phải là một trò đùa.
“Thôi mặc kệ. Đến lúc đó rồi tính sau”
Vương Minh nhét tờ danh thiếp vào trong túi quần, vứt cái đề tài khó nghĩ này ra khỏi đầu, gác chân lên bàn mở tivi lên xem. Chuyển qua mấy chục kênh thì thấy toàn là quảng cáo là quảng cáo, thình thoảng được vài kênh nhưng toàn là những bộ phim Hàn quốc sướt mướt xem mà bực cả mình. Vương Minh tắt tivi cầm điện thoại lên gọi cho Nguyễn Giai Giai
“Giai Giai à”
“Vâng”
Giọng nói ngọt ngào có chút nũng nịu của cô gái đang yêu của Nguyễn Giai Giai vang lên từ trong điện thoại. Mặc dù đã qua bộ chỉnh âm của điện thoại nhưng khi nghe thấy giọng nói của nàng Vương Minh vẫn cảm thấy trong lòng rất hưng phấn. Hắn cười nói
“Em đang làm gì đấy?”
“Em cùng với Vận Vận đi dạo phố”
“Ừm. Nên như thế, Vận Vận tính tình rụt rè lại không chú ý đến bản thân, em dẫn Vận Vận đi mua vài bộ quần áo mới đi”
Vương Minh thấy Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận hòa thuân và thân thiết như chị em như vậy thì vô cùng cao hứng, trong đầu hắn lúc này xuất hiện mà mọi thằng đàn ông đều muốn: nằm trên giường, trái một em phải một em. Vương Minh nghĩ đến đây thì đắc chí vô cùng ,cảm thấy số đào hoa của mình cũng không tệ chút nào cả.
“Vâng em biết rồi”
“Giai Giai”
“Vâng”
“Lúc anh không ở nhà. Em và Triệu Vận có nhớ anh không”
“Ưm. Có nhớ”
Vương Minh cười ha hả rồi hắn nói
“À, Giai Giai tối hôm trước cha em gọi điện cho anh”
“Cha em gọi cho anh” Nguyễn Giai Giai có chút sửng sốt nàng nhất thời không nghĩ cha mình cho việc gì lại gọi cho Vương Minh.
“Ừm cha em gọi cho anh nói một việc…”
“Việc gì…?”
Nguyễn Giai Giai ở đầu bên kia có chút sốt ruột. Nghe thấy giọng Nguyễn Giai Giai như vậy Vương Minh nở nụ cười xấu xa nói
“Nói về việc gả em cho anh”
Nguyễn Giai Giai lúc đầu nghe thấy Vương Minh nói như vậy thì đỏ bừng mặt ngượng ngùng, nũng nịu nói
“Anh Minh, anh lại trêu em rồi. Anh tin em mách Vận Vận để Vận Vận trừng trị anh không”
“Hắc hắc”
Vương Minh cười lớn. Hắn nói
“Cho anh nói chuyện với Triệu Vận được không?”
“Vâng”
Một lúc sau từ trong điện thoại vang lên tiếng nói nhỏ nhẹ của Triệu Vận
“Anh Minh à”
“Ừm anh đây. Vận Vận yêu dấu, buổi tối có nhớ anh không?”
Triệu Vận nghe thấy Vương Minh nhắc đến buổi tối thì khuôn măt ửng hồng thẹn thùng. Nàng ấp úng mấp mái môi không nói lên lời. Mãi một lúc sau thì Triệu Vận mới nói được nhưng thanh âm rất nhỏ như tiếng muỗi kêu vậy
“Có… Triệu Vận rất nhớ anh”
“Hắc hắc. Tốt, vậy mấy hôm nữa anh về anh sẽ bồi thường cho Triệu Vận yêu dấu. Em chuẩn bị sẵn đi… hắc hắc”
“Ưm”
Triệu Vận càng đỏ mặt hơn. Nàng chỉ đáp một tiếng rồi nhanh chóng trả điện thoại lại cho Nguyễn Giai Giai. Vương Minh tán dóc trêu trọc Nguyễn Giai Giai một lúc thì mới cúp điện thoại. Nói chuyện xong với hai người đẹp, Vương Minh lấy laptop ra lên mạng một lúc cho đến khi đúng năm giờ chiều, hắn rút điện thoại ra bấm số điện thoại ghi trên tờ danh thiếp. Một giọng nói già nua nhưng rất lạnh lùng vang lên
“Alô. Tìm ai?”
“Tôi là người mà mấy hôm trước các vị đã gửi lời mời” Vương Minh bình thản đáp
“Ngài là…”
“Mr.Boss, ông trùm của Hắc bang. Đúng như hẹn tôi muốn đến gặp nhưng không tìm thấy địa chỉ ghi trên danh thiếp” Vương Minh đáp
“Ồ. Hóa ra là Mr.Boss tiên sinh, thất lễ thất lễ”
“Không cần nói lời khách sáo làm gì. Chi cho tôi làm sao đến nơi gặp mặt?”
“Ngài cứ đi đến quảng trường Thời đại ở trung tâm thành phố. Đến lúc đó xe của chúng tôi sẽ đến đón ngài”
“Được”
Vương Minh nói xong cúp máy luôn. Hắn đi ra ngoài, bắt xe đi đến quảng trường Thời đại ở trung tâm thành phố Giang Kiều.