Mục lục
[Dịch]Siêu Cấp Ác Ma- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơn mưa đạn vẫn xối xả nhằm hướng cái cây Vương Minh ẩn nấp, đã gần ba phút trôi qua nhưng không có dấu hiệu dừng lại. Vương Minh núp sau cây trán đầu mồ hôi vô cùng lo lắng, miệng lảm bẩm

“Sao thằng Đức làm gì mà lâu thế”

Vì lúc này để tiết kiệm sức lực hắn không dám dùng dị năng quan sát bên trong nữa mà đang trong tình cảnh dở sống dở chết như thế này hắn cũng không có đủ tinh thần để thi triển dị năng.

Đột nhiên trận mưa dạn dừng lại, tiếp theo đó là những tiếng hét “A” thảm thiết kèm theo một số tiếng súng nổ. Vương Minh biết Lê Minh Đức cuối cùng cũng đã hành động rồi, hắn dùng dị năng nhìn vào trong, thấy bên trong mười tên bảo vệ đang nằm trên vũng máu, Lê Minh Đức đứng ở giữa tầng một, đang băng bó cảnh tay trái chảy máu có lẽ lúc nãy bị dính một viên đạn.

Vương Minh thấy mọi việc đã xử lí ổn thỏa thì rời chỗ nấp, đi vào trong đến gần Lê Minh Đức vỗ vai hắn, mỉm cười động viên nói

“Khổ sở cho chú rồi. Nghỉ ngơi đi, việc còn lại để anh”

“Vâng”

Lê Minh Đức gật đầu.

Vương Minh cười hả hả rồi đi thẳng một mạch vào căn phòng bên trong. Trong căn phòng này không có bất cứ thứ gì ngoài một bức tượng bán thân của một nhân vật nào đó nằm trên bệ đã giữa phòng. Vương Minh nhìn xuống dưới sàn rồi lại nhìn tượng đá đó, một lúc sau hắn mỉm cười

“Trò trẻ con”

Hắn cầm lấy đầu tượng, cản thận xoay trái rồi lại xoay phải, xoay được vài vòng thì một tiếng “cạch” rất nhỏ phát ra từ đầu tượng. Mặt sàn rung chuyển dữ dội như có động đất, một vài viên gạch sụt xuống tạo thành những bậc thang đi xuống căn hầm bí mật phía dưới. Nhìn con đường hầm sáng rực Vương Minh không khỏi cảm thán khâm phục kẻ làm nên cái đường hầm này, che dấu thật tốt nếu không phải hắn có dị năng xuyên thấu chắc cũng phải mất một khoảng thời gian lớn e rằng mới tìm được chìa khóa.

Vương Minh lao xuống, vì lúc trước đã dùng dị năng xác định được vị trí của Lương Vĩnh Thành nên hắn không phải mất chút thời gian nào mà lần mò cả, một mạch chạy thẳng đến phòng giam của Lương Vĩnh Thành

“Ngươi là ai?”

Lương Vĩnh Thành mặc dù mới bị giam ở trong đây có hơn hai ngày nhưng không biết làm sao cơ thể của hắn xanh xao vàng vọt héo úa, hai mắt trũng sâu khuôn mặt hốc hác đên nỗi trơ cả cái xương gò má, nếu không phải hắn lên tiếng thì có lẽ Vương Minh tưởng hắn đã chết rồi.

Vương Minh tiến đến, nói

“Ta là người mà Thư Vân nhờ đến giải cứu ngươi. Ngươi là Lương Vĩnh Thành phải không?”

Lúc đầu vào Vương Minh nhìn hắn thấy hắn cũng giống giống với cái tên Lương Vĩnh Thành mà Thư Vân cho hắn xem. Nhưng để chắc ăn hắn hỏi lại thêm một lần nữa.

Lương Vĩnh Thành lúc đầu thấy một tên mặc bộ quần áo đạ hành kín mít toàn cơ thể chỉ để chừa lại đôi mắt rất có thần và cực kì sáng quắc thì đã cảm thấy rất nghi hoặc. Lại nghe thấy hắn nói là người của Thư Vân cử đến cứu mình thì cũng yên tâm hơn, gật đầu nói

“Đúng là ta, Lương Vĩnh Thành. Giấy chứng nhận ở túi trước ngực của ta”

Vương Minh tiến đến thò vào trong túi áo trên ngực trái của Lương Vĩnh Thành, lôi ra một tấm thẻ. Nhìn bức ảnh trong tấm thẻ rồi nhìn nhân dạng của người trước mặt, Vương Minh gật đầu xác nhận.

“Đúng người rồi.”

Vương Minh vận hắc ám nội khí vào lòng bàn tay, hắc huyết đao xuất hiện, không một chút do dự giơ lên chém xuống

Keng… keng… keng… keng…!

Bốn tiến kim loại va chạm vang lên, xích sắt trói buộc tứ chi của Lương Vĩnh Thành bị chặt đứt. Từ lúc hắc huyết đao đột nhiên xuất hiện một cách thần kì trên tay Vương Minh thì Lương Vĩnh Thành đã hết sức bất ngờ, hắn tự tin rằng đã nghiên cứu rất sâu về các khí giả và dị năng giả nhưng trường hợp này là lần đầu tiên hắn được gặp từ trước đến này, lần đầu tiên hắn thấy nội khí thoát ra ngoài cơ thể khí giả có thể tạo thành hình thù rõ ràng và uy lực như vậy.

Vương Minh thấy hắn si ngốc nhìn chằm chằm vào hắc huyết đao thì bực mình, hắn đá cho Lương Vĩnh Thành một cái rồi bực bội hắn

“Này ngươi bị giam ở đây mới vài ngày mà bị ngu rồi à. Lúc này là lúc nào nữa mà con ngây người ra, bộ ngươi muốn ở đâu chơi thêm vài ngày à”

Lương Vĩnh Thành bị Vương Minh đá thì mới hoàn hồn, lại nghe thấy lời hắn nói thì thầm xấu hổ rồi đứng dậy đi theo hắn lên phía trên.

Vương Minh và Lương Vĩnh Thành vừa lên trên thì Lê Minh Đức đột nhiên xông vào, bộ dạng hốt hoảng nói

“Đại ca không xong, kẻ địch bảo vây tòa nhà rồi”

Mắt Vương Minh giật giật trong lòng thầm nghĩ không hiểu đám người của Thư Vân làm gì mà để cho đám bảo vệ bên ngoài rảnh hơi bao vây nơi này vậy. Cố trấn tĩnh lại, Vương Minh hỏi

“Có bao nhiêu tên”

“Mười tên”

Lê Minh Đức trả lời.

Vương Minh nghe thấy câu trả lời này của hắn thì mí mắt lại một lần nữa giật giật nhìn Lê Minh Đức với ánh mắt quái dị. Mãi một lúc sau hắn mới nói

“Chú đùa anh đấy à. Chỉ có mười tên thôi sao”

Lê Minh Đức gật gật đầu nói

“Đúng là chỉ có mười tên, mà chúng tay không đến. Lúc đầu em cảm thấy rất bình thường, còn cho là đám người này quá ngu ngốc định tính ra xử lí cả lũ nhưng khi ra bên ngoài đánh nhau được hơn phút thì em nhận ra đám người này rất không bình thường”

“Không bình thường?”

“Vâng. Cơ thể chúng có sực mạnh rất lớn, thậm chí còn gấp mấy lần so với người thường. Xem tí nữa thì em cũng toi mạng dưới tay đám người đó”

Vương Minh trầm ngâm. Hắn lúc này cũng thật sự có chút lo lắng trong lòng, thực lực của Lê Minh Đức thù không phải nói rồi vậy mà tí nữa mất mạng trong tay của mười cái tên kia, với lại theo lời của Lê Minh Đức thì khí lực của bọn này cực mạnh. Rốt cuộc chúng là dị năng giả hay là khí giả? Hắn quay sang nhìn Lương Vĩnh Thành bên cạnh hỏi

“Ông anh, ông anh có biết sự tồn tại của dị năng giả hay khí giả nào trong đây không?”

Lương Vĩnh Thành lắc lắc đầu rồi đột nhiên như nhớ ra gì đó hắn nói

“Hôm trước lúc bọn chúng mang ta đến khu thí nghiệm bí mật dưới lòng đất, lúc đó ta nhìn thấy một tên quân nhân giống với miêu tả nhưng mà tên này cảm giác rất mơ hồ, không hề giống khí giả hay dị năng giả cả”

Vương Minh gật đầu rồi thở dài nói

“Cứ ra ngoài xem trước thế nào đã”

Lúc nhìn ra bên ngoài sân trước của tòa nhà, Vương Minh thấy mười tên mặc quần áo quân nhần màu xanh nhạt dàn hàng ngang đứng đó, mặt lạnh tanh không một chút biểu cảm nào cả, bộ dạng đứng vững trãi uy nghiêm vô cùng. Vương Minh tuy tuổi đời mới có hai mươi nhưng hắn đã trải đủ mọi thứ trên đời, ánh mắt nhìn người cũng rất chuẩn, quả nhiên đúng như lời Lê Minh Đức nói Vương Minh có thể cảm thấy mười người này tạo cho hắn một thứ cảm giác rất khó chịu đến nỗi hơi thở cũng có chút khó khăn

“Huyết khí và sát khí nồng quá”

Lương Vĩnh Thành ở phía sau Vương Minh nhìn thấy mười tên này cũng không khỏi than lên. Rồi hắn nhìn Vương Minh đang cau mày hỏi

“Làm sao bây giờ”

Vương Minh nhìn hết một lượt mười tên trước mặt cắn răng nói

“Còn làm gì nữa, chỉ còn nước quyết chiến thôi nếu không e rằng chỉ có nước chết cả lũ”

Lương Vĩnh Thành và Lê Minh Đức ở phía sau cũng gật đầu đồng ý với hắn.

Bộp… bộp…

Lúc này đột nhiên có tiếng vỗ tay vang lên ở góc tối phía sau mười người kia. Ánh mắt của ba người Vương Minh lập tức thu hút về hướng phát ra ấm thanh, từ trong bóng tối một thiếu niên anh tuấn mặc âu phục bước ra. Mặc dù Vương Minh không phải là kẻ quá để tâm đến bề ngoài nhưng nhìn kẻ trước mặt này hắn vẫn có chút tự ti. Tên này mặt thanh tú, khuôn mặt trắng như em bé, ánh mắt tinh tường sáng quắc rất có lực hấp dẫn, miệng nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng ngà đều tăm tăm, thân hình có chút cao cao không quá béo, tỉ lệ giữa thân người và chân rất là cân đối, nói không quá tên này mà chỉ cần nháy mắt chắc vố số chị em cam chịu xếp hàng nằm dưới thân hắn ý chứ.

“Ngươi là ai”

Giọng Vương Minh lạnh lùng vang lên. Lần này để tránh lộ nhân dạng nên hắn cố che dấu hết, kể cả giọng nói bình thường vì vậy khi hắn cất tiếng lên giọng hắm nghe có chút eo éo giộng với mấy tên thái giam trong phim cổ trang thời xưa vậy.

Người thanh niên tuấn tú nhìn tên áo đen vừa cất tiếng, mặt nghiêm lại giọng cũng lạnh không kém

“Điều này phải là ta hỏi ngươi mới phải chứ. Ngươi là ai? Xông vào đất của chúng ta làm gì?”

“Ồ thì ra là một con chó của Nguyễn gia”

Vương Minh cười hắc hắc rồi ngoắc đầu về phía Lương Vĩnh Thành phía sau nói

“Ngươi nhìn cũng biết cần gì phải hỏi ta cho phí nước bọt”

Người thanh niên tuấn tú kia nhìn Lương Vĩnh Thành rồi gật đầu nói

“Cũng phải. Đúng là ta hỏi thừa rồi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK