Lúc này Đinh Xuân Lâm có một cảm xúc muốn chạy trốn. Đương nhiên không phải là hắn chạy trốn mà là cho mười người thủ hạ phía sau chạy trốn bởi vì hắn biết cho dù hắn chạy kiểu gì thì không chạy được hình phát, hắn nghĩ rằng Vương Minh chắc sẽ không nhớ được mặt mũi diện mạo của mười người kia nên cho dù khi trở về Vương Minh có truy cứu thì chắc cũng không tìm ra được mười người này với cả chỉ cần một mình hắn gánh chịu tất cả là mọi việc được giải quyết êm xuôi. Đương nhiên mục đích Đinh Xuân Lâm chấp nhận hi sinh gánh vác hết mọi hình phạt là bởi vì hắn cảm thấy có lỗi với anh em thủ hạ đội ba, muốn giảm bớt phần nào áp lực tội lỗi đang đè nặng trong lòng hắn.
Vương Minh đứng trước mặt Đinh Xuân Lâm, nhìn thấy đồng tử của hắn dáo dác nhìn xung quanh như đang tìm kiếm gì đó thì lập tức hiểu được một chút Đinh Xuân Lâm muốn làm gì vì vậy lắc đầu nói với Đinh Xuân Lâm:
“Hắc hắc… chú muốn chạy ư, không có cửa đâu”
Nói xong Vương Minh giơ cao tay búng một cái rất kêu. Một tiếng “tách” vang lên, lập tức từ các bụi câu xung quanh và những cây trên cao từ các phương hướng xuất hiện hơn chục họng súng ngắm vào mười một người Đinh Xuân Lâm.
Thấy một màn này, Đinh Xuân Lâm biết hi vọng của hắn triệt để tan vỡ rồi. Cho dù hắn dùng sức mạnh của mình dốc sức trợ giúp mười người thủ hạ vượt qua mấy chục họng súng kia thì vẫn còn Vương Minh ở đây. Đinh Xuân Lâm biết xét về thực lực thì không biết Vương Minh cao hơn hắn bao nhiêu lần, hắn khi đối mặt với Vương Minh thì cảm giác không có tự tin đủ cầm chân Vương Minh dù chỉ là một phút. Càng nghĩ thì tâm trạng của Đinh Xuân Lâm càng hỏng bét hơn.
Bình tĩnh, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, lúc này không được hỗn loạn. Đinh Xuân Lâm tự nói với lòng mình, tự cổ vũ chính mình, cố gắng bình ổn lại tâm tình, khôi phục lại lý trí. Thở mạnh hít sâu khoảng chừng chục cái thì Đinh Xuân Lâm cảm giác tâm trạng không còn tồi tệ như lúc trước, hắn biết lúc này bất cứ sự chối cãi gì đều là dư thừa không cần thiết, thôi thì thành thành thật thật nhận lỗi có khi còn được Vương Minh tha thứ. Đạ hạ quyết định, Đinh Xuân Lâm chuẩn bị mở miệng xin Vương Minh tha lỗi thì đột nhiên nghe Vương Minh nói:
“Bất quá lần này là lần đầu nên anh tha cho chú”
Đinh Xuân Lâm ngẩn ngưởi ra có chút không tin vào những lời vừa nghe được vào trong tai. Phải mất một phút sau thì khả năng phiên dịch của bộ não mới trở lại trạng thái hoạt động, mới hiểu được lời Vương Minh nói là ý gì vì vậy cuống quít cúi người cảm tả:
“Cảm ơn đại ca, cảm ơn đại ca, em xin thề lần sau sẽ không tái diễn nữa”
“Từ từ đã, chú đừng có cảm ơn vội. Anh đã nói xong đâu”
Vương Minh đột nhiên lên tiếng nói. Không nhìn vẻ sững sờ khó hiểu của Đinh Xuân Lâm, Vương Minh nở nụ cười rất chi là nham hiểm nói:
“Đúng là anh tha cho chú lần này nhưng mà để cho chú khắc sâu bài học lần này nên anh có một trò chơi nho nhỏ cho chú. Không cần phải sợ, anh đảm bảo sẽ rất nhẹ nhàng… hắc hắc. Chú thấy thế nào.”
Đinh Xuân Lâm nghe xong mà cảm giác lạnh cả người, lông tóc dựng đứng hết cả lên. Nhưng mà cho dù như thế nào đi nữa thì Đinh Xuân Lâm biết hắn cũng không có quyền và cũng không thể từ chối cái trò chơi nho nhỏ sắp tới bởi vì hắn tin tưởng nếu hắn chỉ nói hai chữ “không cần” ra khỏi miệng là lập tức da thịt xương cốt của hắn sẽ được Vương Minh dùng một trận quyền cước bồi bổ, đảm bảo một tuần không xuống được giường. Mà không chỉ có hắn, các thành viên đội ba dưới trướng của hắn khả năng phải chịu chung số phận với hắn là rất cao. Vì vậy Đinh Xuân Lâm lúc này không còn có bất kỳ đường lùi nào cả thế nên mặc dù cực kỳ không muốn nhưng hắn vẫn chỉ có thể ủ rũ nói:
“Em không có ý kiến gì. Tất cả nghe theo anh”
“Thế thì tốt… hắc hắc”
Vương Minh cười sau đó hắn nhặt một cành cây trên đất, quay người về phía sau đi khoảng chừng chục mét thì dừng lại. Sau đó dùng cành cây trên tay vạch một đường thẳng trên con đường đất, ném cành cây đi, Vương Minh trở lại vị trí cũ nói với Đinh Xuân Lâm và mười người đội viên đội ba:
“Các chú có thấy cái vạch trên đất kia không?”
“Có”
Đinh Xuân Lâm và mười người đội viên gật đầu đáp một tiếng sau đó lập tức im lặng, lắng nghe Vương Minh nói.
Vương Minh nói:
“Quy tắc trò chơi rất đơn giản. Nếu các chú có thể vượt qua anh sau đó đi qua cái vạch kia dù chỉ là một người trong các chú thì bọn anh lập tức sẽ nhường đường cho các chú đi tiếp lên trên thượng nguồn đồng thời còn miễn tất cả hình phạt vì tội gian lận trong luyện tập cho các chú. Đương nhiên các chú có thể sử dụng bất cứ chiến thuật với anh, dù là quần chiến hay là từng người lên cũng OK hết”
Dường như cảm thấy chưa đủ Vương Minh nói thêm:
“Đương nhiên là nếu các chú thua thì hình phạt vẫn như cũ, giống với những đội nào không chiến thắng bài huấn luyện lần này”
Nghe xong Vương Minh nói mà mười một người Đinh Xuân Lâm trợn mắt há mồm, bộ dạng giống như Colombo vừa mới khám phá tân lục địa vậy, thật không thể ngờ được Vương Minh lả rộng rãi như vậy, không trách tội bọn hắn gian lận mà còn vạch ra cho bọn hắn một cơ hội chiến thắng tuy rằng cơ hội này rất mong manh và nhỏ nhoi đến đáng thương.
Vương Minh nhìn đồng hồ nói với Đinh Xuân Lâm:
“Thời gian cũng không còn nhiều nên anh cho các chú năm phút làm thời gian bàn bạc chiến thuật đồng thời anh cũng quy định sẵn thời gian của trò chơi này là nửa tiếng. Các chú thấy thế nào?”
“Bọn em không có ý kiến gì”
Đinh Xuân Lâm nhìn qua mười người thủ hạ, dùng ánh mắt trao đổi với mười người trong giây lát rồi quay ra trả lời Vương Minh.
Vương Minh thấy vậy thì gật đầu nói:
“Được rồi, thời gian năm phút trao đổi bắt đầu tính”
Vương Minh cho Đinh Xuân Lâm thời gian thảo luận là năm phút, nhìn chung cũng khá là rộng rãi thoải mái nhưng Đinh Xuân Lâm không dám chậm trễ hay lãng phí một giây một phút nào cả, lập tức cùng mười người thủ hạ tụ tập lại cách đó không xa, chụm đầu vào nhau mà bàn bạc. Hắn chưa bao giờ so đấu tay đôi với Vương Minh cả nhưng qua vài lần Vương Minh thể hiện ra một chút thực lực thì hắn biết thực lực của Vương Minh ở một độ cao mà bọn hắn rất khó có thể chạm đến. Đinh Xuân Lâm có thể khẳng định rằng nếu như để Vương Minh toàn lực chiến đấu với 100% sức mạnh thật sự thì cho dù là cả đội ba của hắn cùng xông lên quần chiến thì khả năng có thể chiến thắng cũng không đến 1% thế nên hắn cũng biết nếu như mười một người bọn hắn muốn cậy vào sức mạnh mà vượt qua được Vương Minh là điều không tưởng. Xét đi xét lại, Đinh Xuân Lâm thấy lợi thế duy nhất của bọn hắn chính là ở số lượng vì vậy bọn hắn nếu muốn thành công thì nhất thiết là phải cần một kế hoạch thực chu đáo, tận dụng triệt để được ưu thế về số lượng mà bọn hắn đang nắm trong tay.
“Đội trưởng chúng ta nên làm thế nào bây giờ?”
Một đội viên hỏi Đinh Xuân Lâm.
Đinh Xuân Lâm trầm ngâm một lúc rồi nói:
“Hiện giờ nếu chúng ta lần lượt lên từng người kiểu gì cũng bị anh Minh làm gỏi cả lũ vì vậy chỉ đồng loạt lên thôi”
Mười người đội viên đội ba gật đầu, bọn hắn không thể phủ nhận lời Đinh Xuân Lâm nói là hoàn toàn chính xác. Với thực lực mỗi người ở đây nếu chiến đấu theo kiểu từng người từng người lên một thì chắc Vương Minh chẳng cần đến mười giây là hạ xong một người. Vì vậy kiểu chiến đấu này là ngu ngốc, là tự sát.