Tâm lí lo lắng được cởi ra, ba người tiếp tục chén chú chén ánh. Đang đến lúc cao trào thì từ bên ngoài xuất hiện tiếng gào thét, van xin
“Xin các ngươi tha tôi và gia đình tôi…”
“Các người tha cho con gái tôi, nó còn nhỏ”
Nhiều tiếng gào thét vang lên, kèm theo đó là những tràng cười khả ố của đàn ông phá vỡ quanh cảnh yên tĩnh nơi này. Nghe thấy những tiếng van xin, Trương Nghĩa giật mình nói
“Anh Dũng hình như đó là tiếng kê của lão Lâm, còn giọng con gái sao nghe quen quen”
Nghe thấy Trương Nghĩa nói như vậy, Nguyễn Dũng mới giật mình nói
“Chẳng lẽ tiểu Lâm về?”
Nói rồi hai người vội vàng chạy ra ngoài. Đoán là có chuyện không hay xảy ra, Vương Minh cũng vội vàng đuổi theo hai người. Khi đuổi kịp hai thì Vương Minh hỏi
“Có chuyện gì xảy ra sao”
“Chắc chắn tiểu Lâm bị chúng bắt rồi” Trương Nghĩa hốt hoảng đáp
“tiểu Lâm?”
“Đó là con gái của lão Lâm trong thôn, năm nay con bé mới 18 tuổi. Ba năm trước vì thành tích học xuất sắc nên được một trường cấp 3 nội trú ở thành phố Giang Kiều phát học bổng. Ba năm qua vì nghe lời khuyên của lão Lâm nên tiểu Lâm chỉ chăm chú học tập, ngay cả ngày lễ tết cũng không về vì vậy tình hình gần đây của thôn nó không biết. Chắc có lẽ lần này thi đại học xong, muốn về báo tin vui tạo bất ngờ cho gia đình nên mới…” Nói đến đây Nguyễn Dũng lo lắng trong lòng vô cùng bất an bởi hắn biết nếu đã rơi vào tay của đám người ác ôn kia chắc chắn kết cục của tiểu Lâm sẽ không tốt đẹp gì.
Ngược lại với tâm trạng lo lắng bất an của hai người, Vương Minh rất bình tĩnh. Vì đám người kia chưa đi xa nên rất nhanh ba người đã đuổi kịp. Mặc dù vẫn còn cách một khoảng khá xa và trời tối nhưng đối với một người thân mang tuyệt kĩ như Vương Minh thì hắn vẫn có thể thấy rõ tình cảnh trước mặt. Lúc này trước mặt Vương Minh là cảnh một đám đàn ông tên nào cũng xăm trổ đầy mình. Trong đám đó, một tên đang đạp vào người đàn ông trung niên nằm dưới đất. Đạp vài phát, tên thành niên này giọng khinh bỉ nói
“Lão Lâm, lão phải biết là được phục vụ cho anh em chúng tôi là phúc phận của con gái lão. Lão phải biết ơn chứ”
“Xin các người, nó vẫn còn nhỏ đang tuổi đi học. Xin các người hãy thả nó” Lão Lâm nằm trên đất, người có nhiều vết thương nhưng vẫn cố sức níu chân tên thanh niên trước mặt
“Mẹ nó, lão già này thật không biết điều. A Kim, đánh đến khi nào lão tỉnh ra thì thôi” Từ trong đám người một tên gầy còm trông có vẻ giống chỉ huy ra lênh cho người thanh niên tên A Kim kia.
“Vâng, Trình ca” A Kim nhận được lệnh, tục lao vào đấm đá lão Lâm. Chỉ tội cho lão Lâm vừa bị lĩnh một trận đòn, vết thương chưa khép miệng nên vừa ăn vài cú đấm cú đá của A Kim thì các vết thương cũ toác ra, máu chảy nhiều hơn.
Lúc này một cô giá thanh tú thoát ra khỏi đám xã hội đen, chạy đến bên cạnh đẩy A Kim ra, ôm lấy thân thể lão Lâm. Hai hàng nước mắt chảy dài trên đối má trắng hồng, nàng giọng van xin nói
“Xin các người đừng đánh nữa”
Tên Trình ca lúc này đi đến gần hai bố con họ Lâm, đôi mắt đầy dâm ý nhìn hau háu vào bộ ngực căng trong của tiểu Lâm, giọng cợt nhả nói
“Cô em, nhà cô em thiếu tiền bảo an mấy tháng nay rồi. Nếu cô em từ nay chịu hầu hạ các anh em của anh thì anh sẽ xóa khoản nợ đó, đồng thời giảm 10% tiền bảo an cho gia đình em. Chịu không cưng”
Tiểu Lâm nhìn tên Trình ca trong lòng căm phẫn, muốn lão đến xé xác đám người này nhưng nàng thân là một cô gái yếu đuối nên có thể làm gì được chúng. Lại nhìn người cha mình đầy vết thương đang nằm đau đớn trên đất. Vì thương cha mẹ, tiểu Lâm đành dằn lòng đưa ra một quyết định đau đớn, cô nói:
“Được ta đi theo các ngươi”
“Không con…” Lão Lâm vội khuyên con gái
Còn tên Trình ca thì cười khả ố nói:
“Hắc hắc, cô em này thật biết điều, đêm na cố phục vụ bọn anh. Bọn anh đảm bảo không chỉ xóa nợ cho gia đinh cô em mà còn khiến cô em sướng hơn lên tiên nữa. Phải không bọn mày”
Lúc này bên tai hắn nghe thấy những tiếng “vụt” nhỏ cứ như có thứ gì vừa bay qua tai hắn vậy. Hắn đang đợi đám đàn em phía sau lên tiếng hưởng ứng lời hắn nhưng đợi một lúc lại không nghe thấy tiếng gì. Lòng tức tối, tên Trình ca quay đầy lại tính định quát đám đàn em những vừa định mở miệng thì một cảnh kinh hoàng, tất cả đám đàn em của hắn đều đan nằm trên đất, mắt trợn trừng, đặc biệt là trên trán một tên đều có một chiếc lá câu cắm sâu vào trong đầu. Kinh hoàng đến tột độ, Trình ca không hiểu chuyện quái gì đang xảy ra thì nghe thấy tiếng nói ở phía sau lưng:
“Mày là lão đại của lũ rá rưởi này”
Âm thanh lạnh lùng vang lên khiến cả người Trình cả run lên bàn bật. Lại nhìn thấy ánh mắt tràn đầy chết chóc của người này, hắn cảm thấy mình như đang đối mặt với tử thần vạy. Cố gắng lắm hắn mới lắp bắp nói được vài từ
“Các… các ngươi là… là ai”
Bàn tay run run chỉ vào ba người Vương Minh hỏi. Vương Minh chỉ lạnh lùng nói
“Ta là tử thần của các ngươi”
Nói rồi không biết từ lúc nào trên tay trái của hắn xuất hiện một thanh đao đen tuyền. Vung một đường đao ngọt lim, không kịp thét lên một tiếng đầu tên Trình ca đã lăn lông lốc trên mặt đất. Cảnh tượng quá đáng sợ, Trương Nghĩa, Nguyễn Dũng và bố con hộ Lâm chỉ nhìn chằm chằm vào cái thi thể kia, mắt trợn tròn kinh hãi. Còn tên A Kim thì lúc này cả người run lên ngồi bệt xuống mặt đất, miệng lắp bắp:
“Ác ma… là ác ma”
Thấy Vương Minh tiến lại về phái mình, A Kim hoảng hốt lùi ra xa, giọng nói chưa đầy sự kinh hoàng:
“Đừng giết… đừng giết ra… xin đừng”
“Vậy hãy cho tao một lí do” Vương Minh bừng bừng sát khí nói
“Tôi… tôi…” A Kim chỉ kịp nói mấy tiếng “tôi” thì hắn cũng chung số phận với tên Trình ca. Người một nơi, đầu một nơi
Lúc này Vương Minh mới thu lại sát khí ban nãy, quay ra nhìn hai bố con họ Lâm, nở nụ cười thân thiện hỏi thăm:
“Hai người không sao chứ. Bác trai vết thương của bác có cần phải đi bệnh viện không”
Thấy Vương Minh hỏi thăm, hai bố con mới bừng tỉnh. Lúc đầu họ còn sợ hãi trước hành động giết người máu lạnh của Vương Minh nhưng một lúc sau họ biết rằng người này tuy không khác gì ác ma nhưng đã cứu bố con họ khỏi đám xã hội đen độc ác kia. Cảm động lấn át sự sợ hãi, hai người quì lạy cảm ơn ân công. Vương Minh vội đỡ hai người dậy, mỉm cười nói với Tiểu Vũ
“Em gái, mau đỡ bác về chưa thương đi. Trương Nghĩa cậu cũng đi theo chăm sóc họ đi. Mọi việc ở đây mọi người không giúp gì ở lại chỉ vướng tay chân tôi mà thôi. Tốt nhất là về nhà nghi ngơi đi”
Vương Minh nói như vậy là muốn ba người này rời khỏi chỗ này ngay lâp tức bởi theo kế hoạch lúc trước của hắn thì nơi đây sắp tới sẽ có một trận huyết tẩy, với ba người này thì tốt nhất là không nên ở lại đây. Nói trắng ra ba người này ở lại cũng không giúp ích gì mà còn vướng chân vướng tay hắn hơn. Chỉ cần Nguyễn Dũng ở đây là quá đủ rồi.
Thấy Vương Minh thấy sư cương quyết của Vương Minh nên không nói gì thêm nữa. Tiểu Vũ và Trương Nghĩa dìu lão Lâm về nhà Lâm gia. Lúc này khi ba người đi đã khá xã, Trương Nghĩa thì thầm nói với Vương Minh:
“Đại ca, em nghĩ anh nên chạy đi. Lúc nãy em thấy có một thằng trốn thoát được, phòng chừng vài phút nữa bọn chúng sẽ kéo đến đó. Em biết võ công của đại ca tái thế nhưng một đọ một trăm thì…”
Vương Minh cảm động trước sự quan tâm của người anh em mới quen này. Đúng là một người anh em tốt, đáng để kết giao. Hắn vỗ vai, giọng bình thản nói
“Kéo đến thì kéo đến, anh sợ gì chứ. Bọn chúng kéo đén thì càng tốt, anh đỡ phải đi tìm. Nói cho chú biết, cái thằng vừa chạy đó là anh cố tình thả nó để nó trở về báo tin, dụ chúng đến đây giải quyết một thể”
“Nhưng…” Nguyễn Dũng mặc dùng đã chứng kiến vô công của Vương Minh nhưng trong lòng hắn vẫn có chút lo lắng.
“Chứ không tin anh sao” Vương Minh chắn lời hắn lại, nghiêm giọng nói.
Thấy vậy, Nguyễn Dũng biết đại ca đã quyết, có nói gi thì cũng không cản được nên đành bỏ đi ý đinh khuyên đại ca bỏ chạy. Nguyễn Dũng nói:
“Nếu vậy, đại ca có việc gì thì xin cứ phân phó”
Vương Minh suy nghĩ một chút rồi nói:
“Chú tìm mấy người anh em nữa, ra chỗ đất trống nào đào một cái hố lớn, cho mấy nguyên liệu dễ cháy cho vào đấy rồi sau đó quay lại đây”
Nguyễn Dũng mặc dù rất tò mò muốn hỏi tại sao phải làm như vậy nhưng hắn qua chuyện vừa rồi khiến hắn hiểu một phần phong cách cảu vị đại ca này. Nếu như đại ca không nắm chắc việc gì thì sẽ không bao giờ làm. Vì vậy hắn cũng không hỏi gì chỉ quay người đi làm theo lời dặn của Vương Minh.
Vương Minh ngồi đợi xuống dưới gốc cây gần đó. Rút từ trong túi ra một chiếc Ipod, nhắm hai mắt lại thưởng thức những giai điệu du dương phát ra. Đây là môt thói quen của hắn. Từ hồi làm sát thủ, trước khi làm một nhiệm vụ nào đó Vương Minh luôn luôn có hai thói quên bất di bất dịch đó chính là uống một li rượu vàng và thưởng thức những giai điệu du dường. Hai thứ này khiến tâm hồn hắn bình lặng hơn, không quá xúc động. Phải biết là đối với sát thủ khi làm nhiệm vụ xúc động chính là ma quỉ. Vì vậy mắc dù đã từ bỏ thân phận sát thủ, có gương mặt mới nhưng Vương Minh vẫn không thển nào từ bot được hai cái thói quen này.
Đang say sưa trong giai điệu nhẹ nhàng thì từ phía xa xa Vương Minh đã thấy rất nhiều chiếc ô tô nối đuôi nhau đi về phía hắn. Vương Minh nhìn đồng hề trên tay. Cũng nhanh đó. Vương Minh đứng dậy, phủi quần áo trên người, cất chiếc Ipod vào trong túi, nghênh ngang đứng giữa đừng.