Mục lục
[Dịch]Siêu Cấp Ác Ma- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Minh cảm thấy có chút đau đầu, hắn xoa xoa thái dương rồi nói với Hắc Cẩu

“Chú cho anh em toàn lực xem tất cả những người quen biết Phương Thiên Uy xem có người nào tên như thế không. Mà không, không chỉ tra hắn mà ông bà tổ tiên mấy đời cũng anh cũng không quan tâm, lật tất lên mà tra”

“Vâng. Em sẽ cố gắng”

“Ừ”

Vương Minh gật đầu rồi hắn nhớ đến chuyến đi Hong Kong sắp tới liền nói với Hắc Cẩu

“Sắp tới anh và Mã ca phải ra nước ngoài một chuyến. Mọi chuyện ở đó chú với Nguyễn Dũng lo liệu nhé”

“Dạ bọn em biết rồi”

“Ừ. Vậy anh cúp máy đây”

Vương Minh cúp máy rồi vào thang máy đi lên tầng 3 của tòa cao ốc Trung Thành. Vẫn theo thói quen một mạch đi thẳng vào trong phòng của tổng giám đốc. Đang định mở cửa thì nữ thư kí của Mã Đống ngắn hắn lại, nàng cúi người chào rồi cất giọng nhẹ nhàng nói

“Mã tổng đang có cuộc họp, nếu Vương tiên sinh muốn gặp Mã tổng thì chắc là phải đợi một lúc nữa”

“Ồ thế à. Được rồi, ta vào trong ngồi đợi. À đúng rồi cô mang cho tôi một tách trà”

“Vâng. Xin tiên sinh đợi chút”

Đối với cách ra lệnh và thái độ như ở nhà mình của Vương Minh thì nữ thư kí này không dám có chút bất mãn nào cả bởi nàng đã thấy sếp của mình đối với người này rất khách khí, vội vàng chạy đi pha một tách trà.

Vương Minh ngồi xuống ghế salon, vớ tờ báo mới trên bàn kính. Đập ngay vào mắt Vương Minh ở chính trang nhất là một bức ảnh to dùng chụp lễ kí kết vào ngày hôm qua giữa công thi Vương thị và tập đoàn Phan thị. Vương Minh lật lật qua vài tờ, đọc lướt qua bài bào thì vứt đi. Bên trong cũng chả có gì chỉ là mấy lời bậy bạ, ca ngợi đọc đến nhàm chán của tên nhà báo mà thôi. Đọc xong tờ báo thì nữ thư kí của mở cửa đi vào, dặt một tách trà lên bàn rồi nói

“Mã tổng bảo khoảng nửa tiếng nữa sẽ gặp ngài”

“Ừ ta biết rồi. Ở đây không còn việc của cô nữa, cô ra ngoài trước đi”

“Vâng có việc gì thì tiên sinh cứ cho gọi”

Nữ thư kí đáp rồi lui ra ngoài. Vương Minh cầm tách trà, ngồi xuống ghế tổng giám độc của Mã Đống, ấn cái nút trên mặt bàn, lập tức cái rèm lớn phía sau tự đồng kéo sang hai bên. Vương Minh xoay người lại, ngồi ở vị trí này hắn nhìn xuống phía dưới thấy một dòng người đông nghịt đang đi đi lại lại như con thoi phía dưới.

“Không biết nếu ta sinh ra là một đứa trẻ bình thường thì sao nhỉ? Liệu cuộc sống của ta có giống như những người dưới kia”

Vương Minh hớp một tách trà, trong đầu hắn tự hỏi. Ánh mắt mông lung mờ ảo nhìn xuống dòng người phía dưới. Đầu óc hắn vẩn vơ suy nghĩ về câu hỏi này, phải nói là hắn vô cùng nhập tâm đến nỗi Mã Đống đi đến ngay cạnh hắn mà hắn vẫn chưa hề nhận ra. Thấy Vương Minh đang sy nghĩ gì đó đến thất thần ra, Mã Đống lên tiếng hỏi kéo hắn trở về với thế giới thực

“Đang nghĩ cái gì đấy Vương Minh”

“A, Mã ca, họp xong rồi sao”

Vương Minh bật dậy khỏi ghế của Mã Đống. Mã Đống cười nói

“Ừ vừa mới họp xong. Đi ra kia ngồi nói chuyện”

Mã Đống cùng với Vương Minh đi về phía bộ ghế salon sang trong ở chính giữa phòng làm việc cùng ngồi xuống. Vương Minh biết Mã Đống có chuyện quan trọng cần nói với hắn nên Vương Minh ngồi xuống chậm rãi. Cả hai người thưởng thức ly trà mới mà nữ thư kí mang lên. Như cùng một lúc cả hai người đều đặt tách trà xuống, Mã Đống mặt nghiêm lại nói

“Kế hoạch có thay đột”

Vương Minh khuôn mặt hơi cứng trong giây lát rồi lại thả lỏng nói

“Có thay đổi quan trong không?”

Mã Đống lắc đầu nói

“Không có gì quan trọng chỉ là thời gian có chút sai biệt. Vốn là tàu Elise chạy từ Hawai dừng lại tại Nhật vài ngày rồi mới đến Hong Kong nhưng không biết vì nguyên đo gì mà hủy bỏ lịch trình dừng lại tải Nhật, chạy thẳng một mạch đến Hong Kong. Đồng thời theo tin tức khác thì khi mục tiên đến Hong Kong sẽ không ở trên tàu mà xuống bến cảng, ở lại trong phòng tổng thống của khách sạn XVII một ngày.”

Vương Minh nghe thấy vậy thì máy nhíu lại. Nếu mục tiêu mà đã xuống tầu thì theo lí thuyết cơ hội ám sát sẽ càng cao hơn. Tàu Elise là một con tàu nổi tiếng trên thế giới, vì trên tàu có rất nhiều nhân vật quan trọng và nổi tiếng như các chính trị gia, các nhà tài phiệt, các ca sĩ,… nên toàn bộ con tàu được lắp đặt môt hệ thống an ninh dày đặc đồng thời đội ngũ bảo vệ cũng toàn là tinh binh trong tinh binh được tuyển chọn ra từ trong quân đội các quốc gia. Nói không hề ngoa, con tàu này chính là một cái pháo đài bất khả xâm phạm trôi trên mặt biển, vì vậy khả năng thành công khi thực hiện trên con tàu Elise chỉ là 0,1%, một tỉ lệ thành công quá thấp đới với sát thủ.

Nhưng mà bây giờ mục tiêu đã rời tàu, trên phương diện lý thuyết thì khả năng thành công sẽ lên đến 70%. Nhưng Vương Minh cảm thấy nghi hoặc bởi hắn biết với thân phận của mục tiêu lần này không khó để mục tiêu biết được tin tức có kẻ đến ám sát, vậy mà hắn lại lựa chọn rời khỏi cái pháo đài siêu an toàn kia. Nếu không phải đầu hắn ngập nước thì chỉ có hai trường hợp, thứ nhất là hắn thật sự chán sống rồi, trường hợp thứ hai thì đây chính là một cái bẫy. Trong suy nghĩ của Vương Minh thì hắn thiên về trường hợp thứ hai hơn. Xoa xoa cái cằm nhẵn nhụi Vương Minh phân tích suy nghĩ của mình cho Mã Đống nghe, Mã Đống gật đầu nói

“Anh cũng nghi ngờ đây là một cái bẫy”

Vương Minh suy nghĩ có chút đầu đàu, theo thói quen gần đây liền hỏi

“Anh có thuốc không?”

Mã Đống hơi sững người trog giất lát rồi nhìn Vương Minh, sau đó đi đến bàn làm việc lấy ra một tuyp thuốc lá của Pháp ném cho Vương Minh rồi hỏi

“Dạo gần đây nghiện cái thứ này à”

Vương Minh lắc đầu châm một điếu cho mình thở ra một làn khói rồi nói

“Không chỉ khi nào cảm thấy có chút khó nghĩ mới lôi ra hút vài điếu thôi cho khuây khảo đầu óc thôi”

Mã Đống gật đầu nói, bản thân hắn những lúc suy nghĩ những vấn đề phức tạp khó nghĩ cũng giốn như Vương Minh lúc này. Nguyên cái tuýp thuốc này chính là tuýp thuốc hắn đã chuẩn bị sẵn cho mình. Vương Minh hút hết điếu thuốc, dập nó vào trong gà tàn nói

“Thôi. Mặc kệ là bây hay không phải là bẫy, cứ đến lúc đó rồi hay, trên đời này không gì là tính trước được cả cứ tùy cơ ứng biến đi”

“Cũng phải”

Mã Đống gật đầu. Vương Minh lại hỏi

“Thời gian thay đổi vậy bao giờ lên đường”

“Ừ. Anh cũng định gọi chú thông báo việc này đây. Đã sắp xếp xong thuyền rồi, sáng sớm mai lên tàu”

Vương Minh nhíu mày nói

“Có phải hơi gấp không?”

Vương Minh lúc này vẫn chưa muốn đi bởi hắn với Triệu Vận và Nguyễn Giai Giai đã xa nhau gần nửa tháng rồi. Vừa mới trở lại được hai ngày mà hắn lại đi tiếp thì trong lòng cảm thấy áy náy, có lỗi với hai nàng. Mã Đống cũng cảm thấy khó xử nhưng không còn cách nào khác, hắn liền giải thích

“Hiên giờ khu vực biển Đông đang tranh chấp kịch liệt nên trên biển hải quân các nước tuần tra gắt gao lắm. Nếu sáng mai không đi thì e rằng phải sang tháng sau mới có chuyến khách”

Vương Minh thở dài đành chấp nhận không còn cách nào. Ai bảo hắn là sát thủ không thể như người bình thường đi máu báy được cơ chứ. Từ Việt Nam nếu dùng máy bay bay đến Hong Kong thì chỉ cần vài giờ là đến nhưng vì đặc thù của nghề nghiệp sát thủ, không thể lưu lại danh tính hay hình dạng ở hải quan nên chỉ có thể đi trên các con thuyền buôn lậu rồi mới xâm nhập vào nơi mình cần đến.

Vương Minh không nói gì nữa, lúc này hắn chỉ muốn nhanh chóng trở về để bồi tiếp Triệu Vận, để cho trong lòng bớt áy náy. Mã Đống cũng hiểu nên không giữ hắn lại. Vương Minh lái xe như bay trở về nhà bởi hắn biết lúc này thời gian ở bên Triệu Vận không còn nhiều. Trở về nhà Vương Minh xồng xộc chạy vào trong phòng bếp, lúc này thấy Triệu Vận đang rửa bát, không nói một lời lập tức bế bổn này lên mang vào trong phòng ngủ.

Triệu Vận trước sự tập kích bất ngờ và cuồng loạn của Vương Minh thù thân thể theo bản năng giãy dụa nhưng một lúc sau thì nhu thuận hòa nhập cũng động tác của Vương Minh. Vương Minh dưới sự phối hợp của Triệu Vận nhanh chóng lột sách quần áo trên người nàng và người hắn. Khúc dạo đầu kết thúc, Vương Minh chĩa thằng nhỏ đang thẳng đứng vào phía khe suối phía dưới, bắt đầu những đợt công thành.

Lúc này hắc ám nội khí trong cơ thể Vương Minh đột nhiên hưng phấn đến tột độ khiến Vương Minh lúc này trông không khác gì một con thú dữ, điên cuồng ra vào. Triệu Vận trước sự mạnh mẽ đến thô bạo của Vương Minh thì khóe mắt đỏ hoe ươn ươn, cùng với những tiếng rên rỉ của khoái hoạt là những tiếng thút thí vì đâu đớn. Vương Minh không hề để ý đến Triệu Vận mà chỉ điên cuồng đâm ra rút vào. Đến đột nhiên cơ thể Vương Minh căng cứng lại, hắn gầm lên một tiếng rồi cả cơ thể nặng nhọc không hề chút sức lực nằm đè lên cơ thẻ đang ửng hồng của Triệu Vận. Lúc này thần trí của Vương Minh đã tỉnh táo lại, hắn nhớ lại sự thô bạo của mình thì cảm thấy có lỗi, hắn áy náy hôn lên khoe mắt Triệu Vận. Một vị mặn mặn của nước mắt trong miệng Vương Minh khiến hắn càng cảm thấy có lỗi hơn . Vương Minh áy náy nói

“Triệu Vận anh xin lỗi”

Triệu Vận cũng thấy ánh mắt của Vương Minh không còn điên cuồng đến dọa người như lúc nãy thì khó nhọc nói

“Lúc này anh làm em sợ quá”

“Anh xin lỗi”

Vương Minh không biết dùng từ ngữ nào ngoài ba chữ này. Hai người ôm nhau, thằng nhỏ của Vương Minh mặc dù vừa lân trận xong nhưng chỉ một lát sau lại sừng sững như trước nhưng lại nhìn thấy cái phần bụng dưới đỏ ửng của Triệu Vận thì hắn tận lực đè nén xuống. Xoa xoa tấm lưng ong của Triệu Vận, hắn do dự một lúc rồi nói

“Sáng mai anh phải ra nước ngoài”

Triệu Vận nghe thấy vậy thì giật mình. Nàng ngước đầu lên nhìn Vương Minh thấy ánh mắt áy náy của hắn thì lúc này trong đầu nàng lí giải chắc lúc nãy hắn mạnh bạo như vậy là muốn bù đáp cho mình. Vì nghĩ như vậy nên tâm tinh cũng thả lỏng ra đôi chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK