Một hồi đại chiến trôi qua, Vương Minh ôm thân thể mềm nhẵn trơn bóng của Triệu Vận vào trong lòng đánh một giấc để hồi phục sức. Đến tận lúc mặt trời lên cao, ánh sáng mặt trời qua cửa sổ chiếu sáng cả căn phòng thì Vương Minh mới uể oải mở mắt, nhìn Triệu Vận xinh đẹp động lòng người đang dúi mặt vào trong lòng mình, trên mặt nở nụ cười hanh phúc và thỏa mãn thì Vương Minh cảm thấy một cảm giác rất nhẹ nhàng.
Triệu Vận lúc này hai tay đang ôn chặt eo hắn Vương Minh, một chân gác lên chân hắn nên Vương Minh vừa mới động một lúc thì nàng cũng tỉnh lại. Thấy vậy Vương Minh hôn lên môi nàng, tay vuốt ve lưng nàng hỏi
“Sao tỉnh dậy sớm vậy. Ngủ nữa đi”
Triệu Vận lắc đầu rồi gối đầu lên ngực Vương Minh. Nghe thấy tiếng tim đang đập từng hồi bên trong lồng ngực hắn thì Triệu Vận cảm thấy rất hạnh phúc, nàng ngọt ngào nói
“Em ngủ đủ rồi”
“Ừm. Dạo này cha em thế nào rồi”
“Cha em dạo này tốt lắm. Trong trại an dưỡng điều kiện cũng tốt không thiếu thứ gì cả, cha em dạo này sức khỏe tốt lắm cũng không còn như xưa nữa. À che em muốn khi nào được trực tiếp gặp anh để nói một tiếng cảm ơn đấy”
Nói đến đây Triệu Vận lại càng cảm thấy hạnh phúc hơn, đúng thật ông trời đã quá tốt với nàng để nàng gặp được một người chồng tốt, không chỉ đối xử và chăm sóc nàng rất ân cần mà con đối với người cha không ra gì của nàng rất tốt. Đến đây nàng đột nhiên nghĩ nếu lúc đó Vương Minh không xuất hiện thì không biết hiện giờ đời mình sẽ đi đến đâu nữa. Lại nghĩ đến xuất thân của mình thì Triệu Vận trong lòng cảm thấy có chút tự tị không xứng với Vương Minh chính vì vậy mà trong thâm tâm nàng, nàng chỉ hi vọng Vương Minh yêu nàng là nàng thỏa mãn lắm rồi, nàng nguyện ý suốt đời này chỉ là tình nhân sau màn của hắn cũng được, cũng không quản hắn có bao nhiên nữ nhân.
Vương Minh nghe thấy vậy thì trong lòng có chút xấu hổ, hắn đã có mấy lần nói cùng nàng đi thăm cha nàng nhưng lần nào cũng vì có việc đột xuất nên đành thất hứa. Hắn gật đầu nói
“Ừm. Dạo này anh có chút việc bận, đợi một khoảng thời gian nữa anh sẽ cùng em đi”
Nói xong hắn liếc nhìn xem sắc mặt của Triệu Vận thì thấy nàng mặt vẫn hây hây hồng, miệng nở nụ cười thì mới thở phào.
Triệu Vận “ưm” một tiếng coi như biểu hiện đồng ý, nàng nằm trong lồng ngực hắn, hít thở mùi vị nam nhân nồng đậm trên cơ thể hắn. Hai người nằm trên giường, hai cơ thể trần truồng gắt gao ôm lấy nhau, hai người trao cho nhau nhưng nụ hôn nồng thắm cùng với những lời ngọt ngào tràn nập yêu thương.
Người xưa thường nói buổi sáng chính là lúc nam nhân dương khí thịnh nhất, nhìn Triệu Vận xinh đẹp đáng yên đến động lòng người đang nằm thu người trong lòng hắn thì tiểu Vương Minh ở phía dưới không kìm nén được nữa mà dựng thẳng đứng lên. Một lúc sau Vương Minh dục hỏa thiêu đối, hắn lập người nằm đè lên cơ thể Triệu Vận, nhìn nàng thẹn thùng nằm bên dưới mình cười một cách dâm dãng nói
“Triệu Vận, thời gian vẫn còn sớm hai chúng ta làm chút vận động tâp thể dục trên giường nhé”
Triệu Vận không nói gì, có lẽ vì tính cách nàng hay thẹn thùng nên bình thường không quen với những lời nói này của Vương Minh mặc dù hai người đã chung chắn gối được một đoạn thời gian dài rồi. Bất quá nàng cũng có cách biểu hiện của riêng mình, đó là dùng hành động. Hai tay nàng ôm lấy cổ hắn, cặp đùi đẹp hơi mở ra.
Nhận thấy tín hiệu đồng ý của Triệu Vận, Vương Minh cười hắc hắc cúi đầu xuống ngậm lấy một trái sê-ri hồng hồng, đồng thơi cơ hông bắt đầu hoạt động, khua gương bạt kiếm nhập thành.
----------------------o0o----------------------
Vương Minh ra khỏi phòng, trải qua thêm một phen đại chiến nữa nhưng mà hắn không cảm tháy tinh thần có chút uể oải nào mà ngược lại còn rất hứng khỏi, có chăng chỉ là vì tiêu hao thể lực suốt đêm nên bụng giờ cảm giác trống rỗng.
Vừa ra khỏi phòng thì Vương Minh đã thấy Lê Linh, em gái của Lê Minh Đức đang ngồi ở phòng khác xem ti vi. Lúc đầu thấy nàng ngồi ở phòng khách thì hắn cảm thấy kì lạ tại sao nàng lại có mặt ở đây, một lúc sau hắn đột nhiên nhớ ra là chính hắn vì sợ Triệu Vận ở nhà một mình quá buồn tẻ nên bảo Lê Linh chuyển đến đây ở để Triệu Vận có người bầu bạn.
Vương Minh ngồi xuống cạnh Lê Linh nhìn Lê Lin thấy sắc mặt nàng không được tốt lắm, có chút mệt mỏi, mắt hơi thầm lại có lẽ đêm qua mất ngủ. Vương Minh quan tâm hỏi
“Em làm sao vậy. Đêm qua mất ngủ à?”
Lê Linh trừng mắt đẹp nhìn Vương Minh rồi bỏ một câu
“Còn không phải là do anh sao”
Vương Minh nghe thấy vậy thì cảm thấy khó hiểu, nàng ra mất ngủ thì liên quan gì đến hắn cơ chứ. Rõ ràng hôm qua hắn chỉ cùng với Triệu Vận hoạt động trên giường cả đêm có làm gì nàng ta đâu chứ. Đột nhiên nghĩ ra gì đó, hắn ghé sát vào tai Lê Linh hỏi
“Hắc hắc, Linh có phải hôm qua tiếng ồn quá lớn không?”
Lê Linh nghe thấy Vương Minh nói như vậy thì mặt đã đỏ bừng vì xấu hổ, chưa kể tai nàng bị Vương Minh thổi một làn hơi nóng khiến mặt càng lúc càng đỏ hơn, nàng không biết nói gì hơn chỉ gắt một tiếng
“Sắc lang”
Nói xong thì lại quay đầu đi, chăm chú nhìn ti vi không để ý đến Vương Minh. Tuy vậy trong lòng đang thầm chửi Vương Minh hàng trăm hàng nghìn lần. Đêm qua hắn cùng với Triệu Vận hoạt động quá mạnh mẽ, mà tiếng rên rỉ của Triệu Vận lại quá lớn khiến Lê Linh nằm ngủ ở phòng bên cạnh cả đêm cơ thể nhộn nhạo khó chịu, khôn biết đã phải tỉnh dậy thai bao nhiêu cái quần lót bị ướt rồi.
Vương Minh nhìn khuôn mặt đỏ bừng xấu hổi cực kì đáng yêu của Lê Linh thì tâm có chút động, bất quá nhớ đến Lê Linh là em gái của người anh em tốt Lê Minh Đức thì hắn đè chặt sắc tâm vừa mới trỗi dậy xuống, đi vào trong phòng bếp, lục trong tủ lanh lấy một số đồ ăn bỏ vào trong bụng sau đó đi ra ngoài.
Hôm nay đã hẹn với Mã Đống là đến cái khu công nghiệp trên đường quốc lộ số 37 xử lí vài tên nên Vương Minh lái xe chạy đến thẳng tổng bộ của Hắc bang. Vì tối qua Vương Minh đã thông tri trước nên trước cửa tòa nhà tổng bổ đã có ba con xe hai mươi chỗ chờ sẵn. Biết đám người kia không phải là đám côn đồ lưu manh xã hội đên bình thường nên Vương Minh cũng không dám dùng đám thuộc hạ bình thường mà hắn trực tiếp hạ lệnh huy động toàn bộ nhân số Hắc quân đang có ở Đông Doanh xuất kích.
“Mọi thứ chuẩn bị xong chưa?”
Bước vào chiếc xe đầu tiên, Vương Minh hỏi Hầu Ba đang ngồi ở bên cạnh. Hầu Ba đáp
“Mọi người đã chuản bị xong. Chỉ chờ lệnh của anh để xuất pháp”
“Ừm”
Vương Minh gật đầu, hắn lấy một chiếc mặt nạ quỉ ra đội lên. Lần này đi đánh nhau với người của Nguyễn gia coi như là một hành động khiêu chiến trực tiếp với Nguyễn gia, vì không để những người thân liên quan bị liên lụy nên Vương Minh bắt buộc phải dùng cái mặt nạ này để cha dấu thân phận. Chuản bị xong xuôi Vương Minh nói
“Vậy chúng ta xuất phát thôi”
Có lệnh, lập tức ba chiếc xe chuyển động, nối đuôi nhau ròi khỏi tòa nhà tổng bộ chạy thẳng đến khu công nghiệp bỏ hoang số hai trên đường quốc lộ số 37
Xe của Lê Phong vừa dừng lại trước cảnh cổng hoen rỉ của khu công nghiệp thì một đám người đã xuất hiện chắn đường đi vào. Một tên lực lưỡng to con nhất trong đám bước ra chỉ vào Vương Minh hỏi
“Các ngươi là ai đến đây làm gì?”
Vương Minh nhìn đám người này dò xét một lúc rồi nở nụ cười khẩy coi thường nói
“Đ**, dám chiếm đất của tao mà lại còn chỉ tay vào tao nữa, đúng là không biết tự lượng sức mình.”
Nói xong Vương Minh thân ảnh vụt lên một nắm đấm đầy uy lực lao vào cái tên lực lưỡng nhất. Cả đám người kia có lẽ vẫn đang sững sờ nên vẫn đang đứng như trời trồng, chỉ là khi nắm đấm của Vương Minh đến gần thì cái tên lực lượng kia mới nhận ra nhưng đã quá muộn, khoảng các đã quá gần không còn cách nào có thể né tránh được nữa rồi.
“Hự… A”
Tên lực lượng kia chỉ kịp kêu lên một tiếng, cả cơ thể hắn lơ lửng trong không trung trong giât lát sau đó đập mạnh xuống dưới nền xi măng, phun ra một ngụm máu, xem bộ dạng của hắn tám phần là chết nửa mạng rồi. Lúc này đám thủ hạ của hắn mới tỉnh lại, một tên hét lên
“Mau chạy vào báo đại ca, kẻ địch tấn công”
Một tên rời khỏi chạy một mạch như ma đuổi vào bên trong khu công nghiệp, đám người con lại lập tức hùng dũng lao lên tấn công Vương Minh hi vọng cầm chân hắn chờ đến khi tiếp viện đến.