Vương Minh thấy mọi người kích động có xu hướng chuẩn bị mất kiểm soát vội vàng lên tiếng trấn tĩnh mọi người lại
“Được rồi, nếu như mọi người đã không hối hận thì tốt. Tiếp theo anh cũng có vài việc cần tuyên bố”
Mọi người nghe Vương Minh có chuyện sắp tuyên bố nữa thì lập tức im lặng bình tĩnh trở lại. Vương Minh thấy mọi người đã khôi phục lại trật tự thì mở miệng nói
“Vì cảm ơn tấm lòng của các anh em anh quyết định trong thời gian chiến dịch diễn ra lương của các thành viên sẽ tăng lên gấp đôi đồng thời lập tức thưởng mỗi người một tỉ đồng. Mọi người có thể đến gặp đội trưởng của mình để cung cấp số tài khoản ngân hàng, tiền sẽ được chuyển vào ngay lập tức không thiếu một đồng”
Tiền tài luôn có một ma lực mê người, cho dù chỉ cần là con người cũng khó có thể kháng cự lại sức hấp dẫn của tiền tài. Vương Minh muốn dùng tiền tài để thứ nhất là tăng cường trạng thái hưng phấn của các thành viên Hắc quân thứ hai hắn muốn cho những người này một chút gì đó bởi những người này không quản đến sống chết bản thân một lòng đi theo hắn vì vậy hắn cũng không nên keo kiệt được, dù sao số tiền bỏ ra tuy lớn nhưng với số tiền trong tài khoản của Vương Minh cùng với tốc độ kiếm tiền của công ty Vương thị hiện này thì bỏ ra một số tiền lớn như vậy cũng không gây ra bao nhiêu tổn thất.
Chấn động, thật sự quá chấn động, tất cả thành viên của Hắc quân kể cả sáu người Lê Minh Đức vừa nghe xong lời Vương Minh nói mà cảm giác như sét đánh bên tai. Với mức lương hiện tại đối với những người này đã là rất cao rồi, bọn họ không hề đòi hỏi gì thêm bởi những thành viên này biết với điều kiện của họ hiện này nếu so với những người bộ đội xuất ngũ khách thì tốt hơn không chỉ mấy lần. Nhưng thật không ngờ Vương Minh lại hào phóng đến mức không chỉ tăng gấp đôi lương của bọn hạ mà mỗi người còn nhận được một số tiền lớn thử hỏi bọn họ làm sao mà không chấn kinh được cơ chứ.
Vẫn là sáu người Lê Minh Đức hồi thần lại trước tiến, bốn người đội trưởng dưới sự dẫn đầu của Nguyễn Đại Dương vội hướng Vương Minh phản đối quyết định của hắn
“Đại ca, điều này không thể được”
“Đúng vậy”
“…”
Có bốn người mở lời những thành viên xung quanh cũng tỉnh lại không hẹn cùng lên tiếng ủng hộ lời phản đối của bốn đội trưởng. Không phải những người này không thích tiền, dù sao kiếm được nhiều tiền cũng là một chuyện tốt nhưng những thành viên Hắc quân này không muốn nhận số tiền của Vương Minh bởi họ cảm giác mình không xứng đáng với số tiền đó. Bọn họ gia nhập Hắc quân đến nay Hắc quân đã cho họ rất nhiều thứ, không chỉ cho họ một mức lương cao để giúp đỡ gia đình mà còn cho bọn họ thực lực mạnh mẽ hơn nhưng suốt quãng thời gian này lại không có hành động gì vì vậy những thành viên này trong lòng có chút bứt rứt, muốn làm một chút chuyện gì đó cống hiến cho Hắc quân. Đây cũng một phần nguyên nhận khiến cho những người này mặc dù biết là nguy hiểm nhưng vẫn kiến quyết tham gia chiến dịch.
“Mọi người im lặng nghe anh nói đã”
Vương Minh giơ tay ra hiệu cho mọi người trật tư. Đợi mọi người trật tự trở lại thì Vương Minh mở miệng
“Mọi người có phải cảm thấy mình không xứng đáng với số tiền này phải không?”
Tất cả thành viên Hắc quân không ngờ Vương Minh lại trực tiếp hỏi một câu hỏi như vậy. Tất cả mọi người đều nhìn nhìn nhau nhau rồi cùng gật đầu. Vương Minh lúc này lắc lắc đầu nói
“Nếu vậy thì các chú sai rồi, trong suy nghĩ của anh thì chính số tiền này mới không xứng đáng với mọi người”
Mọi người kinh ngạc không hiểu tại sao Vương Minh lại có ý nghĩ trái ngược như vậy. Vương Minh liền giải thích
“Anh hỏi mọi người, các chú nghĩ mạng người đáng giá bao nhiêu tiền?”
Mọi người im lặng, câu hỏi này thật sự rất khó trả lời a. Tiền là thứ được con người phát minh ra để định giá trị của nhiều thứ nhưng cũng có nhiều thứ tiền cũng không thể định được giá trị, mà một trong số đó là mạng người. Mạng người có lẽ là một thứ có giá trị không rõ ràng nhất, có đôi lúc mạng người có thể là vô giá nhưng có đôi lúc mạng người lại rẻ không thua gì rơm rác vì vậy câu hỏi của Vương Minh quả thực quá khó, cho là các nhà triết học vĩ đại cũng khó lòng trả lời chứ nói chi là những thành viên của Hắc quân vốn xuất thân từ bộ đội cơ chứ
Vương Minh thấy mọi người không trả lời thì lại hỏi tiếp một câu
“Vậy mọi người định giá lòng trung thành bao nhiêu”
Lại cũng là một câu hỏi khó. Tất cả mọi người lại im lặng một lúc lâu. Vương Minh cũng không dừng lại mà tiếp tục hỏi
“Mọi người ở đây những ai có thân nhân và gia đình thì giơ tay lên”
Tất cả thành viên khó hiểu không biết tại sao Vương Minh lại hỏi như vậy nhưng đại ca đã hỏi thì bọn họ phải trả lời, lần lượt lần lượt từng người giơ tay lên. Vương Minh đếm qua số người, ước chừng khoảng 70% người giơ tay. Vương Minh gật đầu nói
“Mọi người nói xem, mục đích đầu tiên của mọi người gia nhập Hắc quân là gì. Có phải là vì một mức lượng cao để giúp đỡ người thân gia đình có tiền sinh hoạt hay không?”
“Vâng”
Tất cả mọi người lúc này lờ mờ hiểu được Vương Minh muốn nói cái gì, những người vừa giơ tay cúi thấp đầu lí nhí đáp
“Vậy mọi người thử nghĩ xem, nếu như mọi người chết đi thì những người thân của mọi người sẽ như thế nào? Không cần nói cũng biết chắc chắn họ sẽ rất đau khổ bởi vì họ không chỉ mất đi người thân mà còn mất đi trụ cột kinh tế nữa. Mọi người nghĩ xem với số tiền anh vừa đưa ra liệu có đáng giá với những điều này không? Và cuối cùng anh muốn hỏi mọi người một câu khi mọi người đồng ý tham gia chiến dịch liệu mọi người đã suy nghĩ kỹ càng hay chưa, có suy nghĩ đến những người thân thích của mình hay chưa?”
Lời nói này của Vương Minh quả thật là làm sụt giảm sỹ khí của mọi người nhưng hắn muốn nhắc nhở mọi người lần cuối, hắn muốn chắc chắn rằng một khi những người này đã đồng ý tham thì họ sẽ không đột nhiên quay đầu rút lui lại. Vương Minh thông qua câu hỏi này làm một lần cuối cùng sàng lọc kỹ lượng để chọn ra những người thích hợp bồi dưỡng cho chiến dịch đồng thời cũng là bồi dưỡng nhân lực trụ cột cho sự sự phát triển của Hắc quân trong tương lai
“Anh Minh, anh vừa rồi nói hơi quá thì phải, em sợ rằng sỹ khí quân ta sẽ đại giảm”
Lê Minh Đức nhìn những thành viên Hắc quân trầm lặng có chút lo ngại tiến gần đến Vương Minh nhỏ giọng nói
Vương Minh lắc đầu nói
“Đây là điều mà sớm muộn gì những người này cũng phải đối mặt. Có câu trả giá bao nhiêu thì sẽ thu lại được bấy nhiêu, nếu như những người này quyết tâm tham gia vậy anh sẽ không để họ phải thất vọng, anh sẽ lo cho toàn bộ người nhà của những người này để họ không còn bất cứ mối bận tâm nào nữa chỉ một lòng cho Hắc quân đồng thời còn tiến hành bồi dưỡng những người tham gia thành trụ cột tương lai cho kế hoạch bành trướng của Hắc quân. Còn những người không tham gia, anh không trách họ nhưng họ sẽ mãi mãi chỉ là thành viên tầng thấp mà thôi”
Lê Minh Đức không nói gì nữa, hắn không ngờ chỉ sau một câu hỏi của Vương Minh lại bao trùm tầng tầng ý nghĩa bên trong. Đồng thời Lê Minh Đức cũng nhận ra hắn trong quá trình phát triển Hắc quân còn có một chỗ thiếu sót đó là hắn chỉ chăm chăm phát triển thực lực mà không có khảo nghiệm về lòng trung thành của những thành viên này. Một thế lực mãnh mẽ muốn phát triển và bên vững thì ngoại trừ có thực lưc mạnh mẽ thì điều thiết yếu chính là lòng trung thành của thuộc hạ. Đây chính là nền móng cốt yếu nhất của một thế lực bởi thực lực thì có thể đào tạo phát triển và lớn mạnh theo thời gian nhưng lòng trung thành thì không thể như vậy được bởi lòng trung thành là môt thứ rất mong lung và không cố định, rất dễ dàng bị cám dỗ bởi những thứ bên ngoài. Lê Minh Đức lúc này nhận ra thiếu sót nghiệm trong của mình, mặc cảm thấy nóng rực vì xấu hổ, hắn nhìn Vương Minh nói
“Anh Minh em xin lỗi, em làm anh thất vọng”
“Không có gì, anh không trách chú, đây là do chú kinh nghiệm vẫn còn ít mà thôi về sau dần dần bù đắp là được”
Vương Minh khoát tay tươi cười nói
“Vâng, em sẽ ghi nhớ”
Lê Minh Đức gật đầu.
Vương Minh nhìn bốn người Nguyễn Đại Dương đang đứng bên cạnh Lê Minh Đức nói
“Bốn người cũng vậy, sau lần này lập tức xác tiến hành kiểm tra xác định lòng trung thành và thực lực của thành viên trong tổ của mình rồi đưa danh sách những người thích hợp lên cho anh. Anh sẽ đích thân tiến hành huấn luyện bồi dưỡng những người này”
“Vâng”
Bốn người Nguyên Đại Dương gật đầu đáp nhưng trong ánh mắt không che giấu được sự tiếc nuối và ghen ghét trong nội tâm đối với những thành viên được chọn sắp tới bởi vì bốn người đã tận mắt kiến thực được thực lực của đại ca, nếu như được đại ca tự thân chỉ bảo chắc chắn trình độ nội khí sẽ có bước nhảy vỏ.
Vương Minh liếc mắt cũng nhìn ra được nội tâm của những người này, hắn lên tiếng trấn an bốn người
“Bốn người các ngươi không cần phải ghen tị, lần này đặc huấn bốn người cũng tham gia”