Mục lục
[Dịch]Siêu Cấp Ác Ma- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ha ha ha…"

Nghĩa Dũng ngồi trên đầu giường ôm bụng cười như thể chưa bao giờ được cười như thế. Hắn nhìn Vương Minh khúc khích nói

“Anh Minh, anh không được nhìn vẻ mặt của tên bác sĩ vừa rồi lúc ở ngoài đó đâu. Phải nói rằng cực kì đặc sắc”

“Đúng vậy. Cái mặt đó quả thật là hết sức đặc sắc”

“Mặt tên đó dài như cái bơm, miệng há hốc đủ nhét quả trứng, mắt thì lồi to như muốn long ra khỏi hốc vậy”

Những người xung quanh cũng hùa theo chỉ có Mã Đống là ngồi khoanh tay im lặng, nhắm mắt dưỡng thần giống như một vị tăng đang nhập thiền, mọi thứ xung quanh như hư không, một chút ảnh hưởng cũng không có. Nhưng Vương Minh nhìn biểu hiện của Mã Đống, mặc dù nghiêm túc nhưng Vương Minh vẫn thấy cơ thể Mã Đống thỉnh thoảng run nhè nhẹ thì hắn biết tổng Mã Đống chắc chắn là đang nhịn cười trong bụng.

Nói đùa thử hỏi trên đời thấy kẻ nào có khả năng cấp tốc như Vương Minh, chuẩn đoán rặn gãy xương, dự đoán nghỉ nửa năm vậy mà chỉ nằm nghỉ ngơi vài ngày là lại khỏe mạnh như thể chưa có gì xảy ra. Với tình trạng này bất cứ ai cũng sẽ có vẻ mặt như kiểu nhìn quái vật khi nhìn Vương Minh. Vương Minh chỉ biết cười khổ mặt mếu nói

“Nào có phải anh muốn thế đâu, có trách thì phải trách cơ thể anh sao nó biến thái đến cỡ đó. Bây giờ anh đang sợ cái vị bác sĩ kia sẽ gọi cả một phái đoán khoa học chạy đến đây mổ xẻ anh làm chuột nghiên cứu đây này”

“Cũng đúng”

Mọi người gật gật đầu đồng ý

Vương Minh thấy không khí có vẻ thích hợp, đã đến lúc vào vấn đề chính được rồi. Vương Minh thay đổi bộ mặt cười cợt, nghiêm túc nói

“Được rồi bây giờ bàn vào công việc thôi”

Mọi người thấy vậy thì lập tức thôi cười cợt, im lặng ngồi thăng lưng lắng nghe. Vương Minh liếc nhìn mọi người, ánh mắt dừng lại trên người Mã Đống và Trương Nghĩa hỏi

“Việc ở công ty dạo này thế nào anh Mã Đống, tên Nguyễn Phi Long chắc có hành động rồi phải không?”

Mã Đống gật đầu

“Đúng vậy. Bất quá chỉ là vài hành động cản chân nhỏ mà thôi”

“Là sao?”

Vương Minh khó hiểu hỏi

Trương Nghĩa tiếp lời

“Chỉ là có có vài tên côn đồ nhỏ đến quấy phá thôi, anh Hầu Toàn đã phái người đến dọn dẹp hết rồi, không có gì đáng lo cả”

Vương Minh nghe vậy thì cau mày suy tư, càng nghĩ hắn càng cảm thấy không đúng. Hắn cũng khá hiểu loại người như tên Nguyễn Phi Long này, đây là điển hình của kẻ tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi, có thù chắc chắn sẽ trả mà còn đòi cả vốn lẫn lãi. Há nào lại chỉ dùng một cái thủ đoạn ngáng chân tầm thường đến mức này. Vương Minh băn khoăn nói

“Có thể là hư chiêu hay không?”

“Cũng có thể là vậy”

Mã Đống gật gật đầu nói

“Anh nghĩ thời gian sắp tới có lẽ hắn sẽ tăng mức độ quấy phá, có thể là đến từ chính quyền”

“Khả năng này là rất cao”

Trương Nghĩa tán đồng.

“Nếu vậy thì phải tăng cường đề phòng thì hơn, hiện giờ chúng ta chưa biết đối phương ra chiêu nào. Tạm thời mọi thứ cứ theo như kế hoạch trước đã bàn bạc, nếu có gì thay đổi thì sẽ tùy cơ mà ứng biến theo. À đúng rồi đã mua được bao nhiêu cổ phiếu của công ty Phi Long rồi?”

Vương Minh hỏi. Trương Nghĩa đáp lời

“Hiện giờ mới thu gom được có 10%. Kẻ địch chống cự quá quyết liệt cù cưa suốt mấy ngày nay rồi, em nghĩ chúng ta phải tăng thêm trợ lực mới ổn”

“Điều này anh đã tính trước rồi. Chú liên lạc với Thư Kiều, giám đốc công ty Thư Kiều, nàng ta sẽ giúp chú một tay đả kích công ty Phi Long trên thị trường chứng khoán”

“Nếu vật thật tốt a”

Trương Nghĩa thở phào thốt lên đồng trong lòng thầm giơ ngón cái, nói một tiếng “Phục” với vị đại ca nhỏ hơn mình vài tuổi này. Tuy hắn với thiên tài kinh doanh Thư Kiều hợp tác làm ăn gặp mặt có vài lần nhưng Trương Nghĩa biết nàng ta là một đối thủ cực khó xơi, muốn thuyết phục nàng ta nếu không phải bỏ một cái giá lớn ra thì đừng có mơ thuyết phục được nàng. Vậy mà…

Vương Minh lại nói

“Chú chỉ cần làm sao cho mức giá cổ phiếu chúng ta nắm được tối đa là 30% mà thôi, còn lại để lại hết cho Thư Kiều. Chúng ta chỉ cần nắm ngần đó là đủ rồi”

“Vâng”

Trương Nghĩa gật đầu đáp ứng. Giờ hắn đã hiểu, hèn chi cô bé khó chơi như Thư Kiều lại đồng ý. Hóa ra là vì 70% cổ phần kia. Trên thực tế, chỉ cần trên 50% một tí thôi thì người đó cũng đã gần như hoàn toàn biến công ty hoặc tập đoàn đó thành tài sản riêng của bản thân, chứ đừng nói là 70%. Điều này có nghĩa đại ca chấp nhận gần như là không công làm việc đồng thời còn hai tay dâng tặng chiến quả lên cho đối phương. Đối với Trương Nghĩa thì điều này rất khó chịu, sức mỉnh bỏ ra mà cuối cùng kẻ ăn quả ngọt lại là người khác nhưng đại ca quyết định, hắn không có quyền lên tiếng xen vào chỉ im lặng mà làm việc thôi.

Vương Minh nhìn vẻ mặt biến đổi của Trương Nghĩa thì cũng đoán ra được suy nghĩ của hắn. Vương Minh cười lớn nói

“Thực ra thương vụ này chúng ta cũng không phải là chịu thiệt hoàn toàn. Thứ chúng ta thu được cuối cùng sẽ là cái sòng bài casino ở Macao kia, chứ tính xem mình có thiệt thòi nhiều không”

Trương Nghĩa nhẩm tính một lúc sau khuôn mặt rạng rỡ gật đầu như gà mổ thóc nói

“Không thiệt, không thiệt chút nào”

Từ xa xưa con người luôn có máu cờ bạc, cho dù là thánh nhân quân tử hay là kẻ tiêu nhân vô liêm sỉ đầu đường xó chợ cũng đều không ngoại lệ. Vì vậy nói không quá nếu có một nghề kiếm được nhiều tiền mà luôn luôn không bao giờ sợ bị đào thải chỉ có thể là cờ bạc mà thôi. Theo tính toán không chính thức con số một ngày thu nhập của một sòng bạc hạng trung tại một trung tâm cờ bạc lớn trên thế giới cũng đủ là một con số khiếp người, thậm chí còn có thể so sánh với thu nhập của một quốc giả nhỏ. Vì vậy đây là một con ngỗng cực cực cực kì béo tốt thơm ngon mà kẻ nào cũng phải thòm thèm. Nếu mà vớ được con ngỗng này thì… chỉ vừa nghĩ đến điều này thôi là Trương Nghĩa cảm thấy trước mắt mình là vô số kim tiền, đếm cả ngày cả đêm đến mức gãy mười đầu ngón tay cũng chưa hết.

“Ha ha…”

Vương Minh cười lớn vươn tay ra vỗ vai Trương Nghĩa, kéo hắn trở lại từ trong mộng ảo. Mọi việc ở công ty cơ hồ là đã xong rồi bây giờ là việc trong bang phái. Vương Minh quay đầu nhìn Hầu Toàn nói

“Hiện giờ Hắc bang thế nào rồi?”

Dạo gần đây Vương Minh cũng không để ý đến chuyện trong hắc đạo. cùng lắm chỉ chú ý đến sự việc ở Giang Kiều mà thôi còn những sự vụ trong bang ở Đông Doanh hoàn toàn ủy quyền cho Hầu Toàn một tay xử lí tất cả, không hề có ý kiến gì. Vì vậy hắn lúc này phải biết một chút tình hình từ miệng Hầu Toàn thì tí nữa mới có chuyện để nói được.

Hầu Toàn nghiêm chỉnh đáp

“Hiện giờ mọi việc đêu yên bình, không có ai ngây chiến cả, đồng thời căn cơ của chúng ta ở hai quận cũng đã cực vững chắc. Hiện giờ em đang xúc tiến hai việc. Thứ nhất chính là thành lập một công ty vệ sĩ để bắt đầu dần dần tiến vào công cuộc tẩy trắng. Thứ hai là tuyển nhân lực đợt hai gia nhập vào Hắc quân, hiện giờ đã tuyển được 30 người mới đủ yêu cầu gia nhập”

“Chú làm tốt lắm”

Vương Minh gật đầu tán thưởng. Hắn biết Hầu Toàn là người đa mưu túc trí, làm việc rất cẩn thận, nếu sự việc gì không dám chắc ít nhất chín phần thành công thì hắn sẽ không làm vì vậy Vương Minh mới hoàn toàn yên tâm giao Hắc bang cho Hầu Toàn toàn quyển quản lí. Quả nhiên Hầu Toàn không phụ sự trông đợi của hắn, làm việc rất ổn thỏa.

“Anh quá khen”

Hầu Toàn khiêm tốn nói

Vương Minh cười nói

“Sắp tới chúng ta sẽ chính thức khai chiến với Uy Thiên bang ở Giang Kiều, chú lập tức an bài tăng thêm nhân thủ xuống dưới đó, đồng thời huy đông 50 người trong Hắc quân xuống đó thâm chiến cùng, coi như là bồi dưỡng thêm kinh nghiệm chiến đấu cho những người này”

“Vâng em biết rồi. Em sẽ đi xử lí ngay”

Nói là làm, đây là một điểm tốt ở tính cách của Hầu Toàn. Vương Minh vừa mới dứt lệnh hắn lập tức lấy điện thoại trong túi đi ra ngoài ban công bắt đầu phát các lệnh cho thuộc hạ tiến hành lo liệu sắp xếp.

Mọi người bàn bạc thêm một chút nữa rồi mỗi người lần lượt rời đi lo liêu công việc mình được phần phó. Tuy vậy vẫn có một người cố gắng ngồi lại. Vương Minh nhìn người đang ngồi bên cạnh mình, hắn biết tại sao người này lại ngồi lại đây tuy vậy hắn vẫn làm bộ như không nhìn thấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK