Vương Minh gật đầu nói
“Phải. Một chuyện rất quan trọng đối với ta nhưng trước hết ngươi cứ ngồi xuống đi đã”
Zack Macathy hơi khựng người lại trong giây lát rồi mới chậm rãi quay người. Lúc này hắn nhìn rõ mặt kẻ muốn ám sát hắn hôm nay là ai. Không giống như trong tưởng tượn lúc đầu của hắn là một người thanh niên khuôn mặt có chút bình thường, đảm bảo nếu quang người này và giữa biển người thì không ai có thể nhận ra. Lại nhìn thấy nụ cười rất hiền hòa trên khuôn mặt non nớt kia thì Zack cảm thấy có chút an tâm.
“Người này có vẻ dễ thương lượng”
Zack thầm nhủ. Nghĩ vậy khiến tâm tình hắn thả lỏng hơn đôi chút, hắn chậm rãi đi đến ngồi xuống vị trí đối diện với Vương Minh. Chắp hai tay đặt lên đùi, bộ dạng cao cao tại thượng nói
“Cậu nói điều kiện đi”
Vương Minh im lặng không nói gì. Thấy vậy Zack tiếp tục nói
“Ta biết có ngươi treo số tiền rất lớn cho cái mạng nhỏ này của ta. Ngươi xem thế này có được không, ta sẽ trả ngươi gấp đôi số tiền thưởng”
“Gấp đôi”
Vương Minh nhoẻn miệng cười khinh bỉ. Zack thấy biểu hiện của Vương Minh như vậy tưởng hắn vẫn chê ít liện không cần suy nghi lập tức tăng giá
“Gấp ba”
“Gấp bốn”
“Gấp năm”
…
Hắn điên cuồng ra giá nhưng lại thấy biểu hiện lạnh nhạt của Vương Minh thì càng lúc càng cảm thấy bất an nên lập tức bất an nên liên tục nâng gia. Cũng phải thôi đối với một người bình thường thì tiền quan trọng hơn tính mạng nhưng đối với những kẻ giàu có nhiều tiền, đã hưởng qua mọi lạc thú trên đời thì mạng sống mới là quan trọng nhất. Cũng phải tôi nhiều tiền là gì nếu không còn sống để tiêu pha chứ. Vì vậy không khó để lí giải tại sao Zack Macathy không tiếc tiền để Vương Minh tha cho cái mạng của hắn.
“Được rồi, lải nhải nhiều quá”
Vương Minh nhăn mặt khó chịu, ngoái ngoái lỗ tại bộ dạng vô cùng thô bỉ. Vương Minh nói
“Một giá. 30 tỉ USD”
Zack không nói lời nào bởi lúc này hắn hoàn toàn chấn động. 30 tỉ USD không phải là hắn không có nhưng số tiền đó là tất cả tài sản mà hắn vất vả kiếm được trong mấy chục năm qua, nếu đưa hết cho Vương Minh há chẳng phải hắn chỉ còn lại hai bàn tay trắng sao, vậy lúc đó sống làm gì nữa cho khổ chứ mà không chỉ hắn còn con cái hắn thì làm thế nào đây.
“Thế nào không đồng ý ư?”
Giọng nói lạnh lẽo như ngục băng của Vương Minh vang lên khiến Zack giật mình tỉnh lại từ cơn bàng hoàng. Zack nghiến răng hỏi
“Có thể thương lượng chút được không?”
Vương Minh lắc đầu giọng cường quyết nói
“Không thể thương lượng”
Rồi hắn nheo mắt, miệng cười khinh bỉ nhìn Zack nói
“Mà ông xem giờ ông có tiền vốn gì để cò kè mặc cả với ta chứ”
Zack Macathy cả cơ thể buông thõng xuống, vô lực dựa vào ghế. Hắn biết giờ nếu không mang hết tiền bạc tài sản ra thì cái mạng này chắc chắn sẽ không còn. Không phải hắn sợ chết bởi làm nghề buôn bán vũ khí như hắn thì cái chết luôn trực chờ trên đầu rồi nhưng hắn sợ là cái kẻ trông bình thường trước mặt kia chắc chắn sẽ dùng thụ đoạn bức cung tàn nhẫn để bắt hắn khai ra những gì cần thiết. Đây mới là điều hắn sợ nhất. Nhưng nghĩ đến đứa con trai độc nhất, nếu không có tiền chắc chắn nó sẽ bị người khác khinh bạc, mặc dù Zack là một tên máu lạnh giết người không ít nhưng lại hết sức yêu quí đứa con trai độc nhất này. Vì vậy hắn cắn răng nói
“Nếu vậy thì giết chết ta đi”
Vương Minh hơi sững sờ. Theo như hắn biết những kẻ nhà giàu thường hay có tâm lí sợ chết, không nghề cái tên Zack Macathy này lại tình nguyện xơi kẹo. Bất quá thứ hắn cần còn chưa đạt được há lại để hắn ra đi sao. Vương Minh nhoẻn miệng cười nói
“Muốn chết ư. Có lẽ hơi sớm đó”
Zack Macathy nghe thấy vậy thì mở mắt ra, điều hắn lo sợ đã đến, cố gắng bình tĩnh nhưng giọng không thể giấu được sự hoảng sợ hắn run run nói
“Ngươi… ngươi định làm… làm gì ta”
“Yên tâm đi, không đau đớn đâu. Nhẹ nhàng lắm”
Vương Minh cười cười rồi hắn nhắm hai mắt lại. Một giây sau hai mắt hắn mở lớn, nói
“Vu thuật”
--------------o0o--------------
Vương Yến ngồi trong phòng trên du thuyền Elise, trong lòng nàng nóng như lửa đốt, đi đi lại lại vòng quan trong phòng, trên tay nắm chặt chiếc điện thoại di động, miệng lẩm bẩm
“Sao bây giờ vẫn chưa có tin gì nhỉ? Liệu có việc gì không?”
Vương Yến mặc dù không quen biết Vương Minh bao lâu nhưng trong lòng nàng không hề bài xích hắn giống như khi gặp các người đàn ông khác. Có lẽ hắn là người đầu tiên mà chịu lắng nghe những tâm sự của nàng từ trước đến nay vì vậy mà khiến nàng sinh chút cảm tình với hắn. Vương Yến thở dài, dừng lại thì điện thoại vang lên. Nhin số điện thoại thì Vương Yến mừng rõ vội vàng mở máy nghe
“Đã xong rồi ư?”
“Đã xong”
Giọng Vương Minh ở đầu bên kia mang lên. Vương Yến vui mừng đồng thời cũng tò mò hỏi
“Vậy tại sao chưa thấy động tĩnh gì trên thuyền”
“Hắc hắc… sẽ sớm thôi, cứ đợi đi. Nếu tính toán của tôi không nhầm thì giờ có lẽ đã tiến hành rồi”
“Tiến hành cái gì?”
“Hắc… rồi cô sẽ biết ngay thôi”
Nói xong không đợi Vương Yến nói thêm gì, Vương Minh cúp may luôn. Vương Yến đang bực tức vì Vương Minh dám cúp máy trước thì bên ngoài vang lên tiếng hét thất thanh của những người trên thuyền. Vương Yến cảm thấy không ổn vội vàng chạy ra ngoài, chạy theo hướng tiếng hét. Lúc chen qua đám đông ở đầu boong tàu thì cảnh tượng trước mặt khiến Vương Yến trợn tròn mắt. Nàng chỉ thấy Zack Macathy, mục tiêu ám sát lần này đang đứng đầu boong, ánh mắt như người mất hồn, trông bộ dạng như già đi mất trục tuổi, tay trái cầm súng hua hua xung quanh hét lớn
“Tất cả không ai được tiến đến”
Đám du khách thấy vậy thì ai ai cũng lo sợ vội vàng lùi lại. Sự việc này quá lớn nên ngay lập tức bảo vệ của tàu Elise chạy đến. Một tên vệ sĩ da đen dáng vẻ là đội trưởng thoát lên trước, giọng nhẹ nhàng khuyên giải nói
“Ngài Macathy, có gì thì cứ bình tĩnh chúng ta ngồi nói chuyện với nhau”
“Không”
Zack Macathy hét lớn , hắn nói
“Ta đã giết quá nhiều người, bây giờ oan hồn của những người chết đang đến đây tìm ta đòi mạng. Chỉ có chết mới giải thoát được cho ta, không ai giúp được ta cả”
Nói xong Zack Macathy quay nòng súng chỉ vào thái dương của mình, không hề có một chút do dự siết cò.
Bùm…!
Một tiếng nổ nhỏ vang lên, viên đạn xuyên qua đầu Zack Macathy, như vậy một nhân vật buôn bán vũ khí trong truyền thuyết đã chính thức ra đi. Viên đại xuyên qua thái dương của hắn, dịch não và một phần não văng ra ngoài tạo nên một cảnh tượng rất dọa người, khiến một số kẻ yếu tim đứng xem không khỏi hét toáng lên. Khẩu sung rơi từ trên tay của Zack xuống rồi cả cơ thể hắn cũng nương theo trọng lực, rớt xuống biển.
Vương Yến thấy một cảnh không khác gì phim điện ảnh Mỹ này thì đờ người ra khống hề có bất cứ phản ứng gì. Mãi cho đến khi đám người ào ào chạy đến thành lan can nhìn xuống tìm xác của Zack Macathy thì Vương Yến mới tỉnh táo lại. Có đánh chết nàng cũng không tin một kẻ tội ác nào cũng dám làm như Zack Macathy lại có một ngày cảm thấy ăn năn hối lỗi, lương tâm cắn rứt mà tự tự. Lại liên tưởng đến những lời nói của Vương Minh thì nàng tám phần tin là Vương Minh đã động thủ động cước trên người tên Zack Macathy này. Lẻn lẻn trở lại phòng trên tàu nàng lập tức gọi điện cho Vương Minh
“Bộ phim hay chứ?”
Vương Minh không đợi Vương Yến nói đã giành nói trước. Vương Yến nói
“Rất hay rất đặc sắc. Rốt cuộc là ngươi đã làm gì hắn”
Vương Yến hỏi. Vương Minh cười ha hả nói
“Không làm gì cả. Chỉ là lựa lời khuyên bảo thôi”
“Có quỉ mới tin ngươi”
Vương Yến bĩu môi nõi. Vương Minh đầ bên kia vẫn nói
“Thật mà, cô không tin thì thôi”
“Ta đương nhiên là không tin rồi”
“Thế là tốt… ha ha ha”
Vương Minh cười cười rồi nói
“Thôi được rồi, tàu của tôi sắp đến. Tiền tôi vừa gửi vào tài khoản cho cô, kiểm tra lại đi. Tạm biệt”
“Này khoan đã…”
Vương Yến nghe thấy Vương Minh nói như vậy thì vội vàng ngăn lại rồi hỏi
“Vậy sau này liên lạc với ngươi như thế nào?”
Vương Minh ở đầu bên kia trầm ngâm một lúc rồi hắn mới mở miệng nói
“Có lẽ không không nên gặp lại thì hơn… Tạm biệt”
“Này khoan đã”
Vương Yến chưa kịp nói gì hơn thì bên trong điện thoại đã vang lên những tiếng tút dài, Vương Yến thả điện thoại xuống bên cạnh, ngồi xuống dưới giường, trong lòng nàng tự nhiên có một chút gì đó mất mát nhưng rất khó có thể dùng lời để tả được